Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 158

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thực ra, nếu như Vương Nhất Mộng để tâm và coi trọng mọi vai diễn thì đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng cô ta quá tham vọng, cho nên mới cảm thấy xấu hổ khi đóng vai xác chết.

Tâm không tốt thì trách ai?

“Bắt đầu đi”. Giọng nói của giáo sư tràn đầy tức giận.

“Vâng”. Giản Mạn thở hắt, cúi đầu ngơ ngác nhìn ‘bạn thân’ trước mặt, hai tay bên người nắm chặt, khẽ run rẩy.

Sự im lặng bắt đầu lan rộng.

Một giây, hai giây, ba giây….

Dần dần, có sinh viên bắt đầu nói nhỏ.

“Biết ngay mà, có biết diễn cái quỷ gì đâu”.

“Bạn thân mất thì ít nhất cũng nên khóc chứ”.

“Còn bày đặt đòi bạn diễn, cuối cùng thành trò cười”.

Những người trong phòng không nhìn rõ biểu cảm của co, nhưng giáo sư có thể nhìn rõ khi ông từ từ đến gần, sự tức giận trong mắt thay bằng vẻ mong đợi, ông sợ ảnh hưởng đến cô nên cố ý đứng sang một bên. Ông im lặng, nghiêm nghị nhìn đám sinh viên đang ồn ào, giơ tay ra hiệu im lặng.

Những người khác lại im lặng, nhưng trên mặt vẫn trưng ra vẻ chế giễu.

Giản Mạn chậm rãi bước từng bước, run rẩy đến bên cạnh ‘bạn thân’, như thể lúc này cô mới thực sự thấy rõ khuôn mặt của người đang nằm đó, nước mắt lập tức rơi xuống.

Cô mấp máy miệng, rất lâu mới có thể nói ra: “Tỉnh lại đi mà…..đùa không vui chút nào…”.

Giọng nói cô run run, nghẹn ngào nấc lên, trên mặt nhuốm đầy nước mắt, nhưng trên môi vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.

Nỗi đau buồn bên trong như được tái hiện một cách sống động thông qua sự hoài nghi này, cô buộc bản thân nghĩ rằng đây là một trò đùa.

Biểu cảm mỉa mai trên mặt những người kia lập tức biến mất, ai ai cũng sửng sốt, ngay sau đó đều bị ảnh hưởng bởi nỗi buồn man mcs này, họ đều là những người học diễn xuất, nội tâm dễ xúc động, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn.

Lúc này, ai nấy cũng đều chăm chú xem màn trình diễn của cô, người đã hoàn toàn nhập vai.

Giản Mạn lay vai Vương Nhất Mộng, phát ra tiếng kêu xé lòng, cảm xúc của những người có mặt trong phòng lập tức bị đẩy lêи đỉиɦ điểm, có một số cô gái đã len lén lau nước mắt.

Khi nỗi đau đang xâm chiếm trái tim cô, Giáo sư nói một câu: “Cô ấy là người đã gϊếŧ cha em”.

Đôi mắt cô đột nhiên mở lớn, cô buông ‘bạn thân’ của mình ra, vừa khóc vừa lắc đầu không dám tin, lảo đảo lui về sau mấy bước, sắc mặt cô tái nhợt, vừa hận vừa bi thương, cả người như rút hết sinh khí.

“Được rồi, tốt, tốt lắm!”. Giáo sư Lý vẻ mặt hưng phấn tán thưởng, đồng thời vỗ tay không ngừng.

Mọi người dường như mới thoát khỏi cảm xúc của Giản Mạn, ngay sau đó, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

“Tuyệt! Tuyệt lắm!”.

“Diễn hay quá! Tớ hoàn toàn bị cậu ấy thu hút rồi!”.

“Ừ, chính mình cũng không hay biết gì”.

Giáo sư chậm rãi bước đến trước mặt cô, cười nói: “Thảo nào em dám ngủ trong lớp tôi, kỹ năng diễn xuất của em rất tốt!”.

Đôi mắt Giản Mạn đỏ hoe, bởi vì nhập tâm quá cô chưa kịp thoát vai, cô vội vàng khom lưng, “Giáo sư, em sai rồi, sau này không dám nữa”.

Giáo sư hài lòng gật đầu: “Về chỗ đi”.
« Chương TrướcChương Tiếp »