Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 145

« Chương TrướcChương Tiếp »
Viên Dao là người biết ý, cô ta lập tức đứng ra giải vây: “Nhị thiếu gia đừng nói thế chứ, Hiên Hiên sao có thể thấy khó xử chứ, là do ngài ít xuất hiện, còn là cháu trai của Sở gia, cho nên Hiên Hiên mới cảm thấy có chút lo lắng”.

Bạch Mạc Dương che môi ho khan vài tiếng, sau đó gật đầu với Viên Dao, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể nói chuyện với cô ấy được không?”.

“Đương nhiên rồi”. Viên Dao cười gật đầu, sau đó dặn dò Giản Mạn tiếp đón Bạch Mạc Dương cho tốt rồi rời đi.

Bạch Mạc Dương nhìn cô, “Cô Hiên không định mời tôi vào sao?”.

Người đã tới cửa, cô còn có thể từ chối à?

“Mời anh Bạch vào”.

Bạch Mạc Dương bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh, “Cô Hiên đã hát ở đây bao lâu rồi?”.

Giản Mạn đi theo sau, “Cũng gần một năm rồi”.

“Cô rất thích ca hát?”. Bạch Mạc Dương tùy ý hỏi.

“Ừm”.

Bạch Mạc Dương đi tới trước bàn trang điểm, ánh mắt rơi vào chiếc hộp đựng đồ trang điểm đang mở, cầm lấy cây cọ lên nhìn một chút rồi đặt về chỗ cũ, “Mỗi lần biểu diễn cô đều tự trang điểm sao?”.

Giản Mạn hít một hơi thật sâu, “Không phải”.

Cô không nói ai làm cho cô, cũng không nói thêm gì.

Trước khi cô tìm hiểu được mục đích ngày hôm nay anh tới đây, cô nghĩ nói càng ít càng tốt.

Bạch Mạc Dương gật đầu, xoay người ngồi xuống ghế.

Đôi lông mày thanh mảnh của cô khẽ cau lại, với tư thế này thì chắc chắn không định đi ngay rồi. Cô liếc nhìn máy lọc nước trong góc phòng, cô hạ quyết tâm, chậm rãi đi tới, cầm lấy cốc nước dùng một lần rót một cốc rồi đi lại phía Bạch Mạc Dương, “Ở đây chỉ có nước ấm, mong anh Bạch không chê cười”.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn đến bàn tay đang cầm cốc của cô, sau khi nhìn chằm chằm vài giây, anh khẽ mím môi, vươn tay đón lấy.

Giản Mạn biết rằng Bạch Mạc Dương bị ám ảnh cưỡng chế, không thích bị người khác chạm vào, vì vậy cô cố tình chạm vào tay anh, bây giờ có phải anh sẽ đi rửa tay không?

Bạch Mạc Dương nhìn tay mình, trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh.

Cô lén lút nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, tại sao anh không đi? Không đi rửa tay ư?

Không kịp phòng bị, nhìn thấy Bạch Mạc Dương u ám nhìn mình, cô bối rối, cố gắng áp chế sự nghi hoặc trong mắt, khóe môi cong lên: “Anh Bạch muốn rời đi rồi sao?”.

Bạch Mạc Dương đứng dậy đặt cốc nước lên bàn trang điểm, vốn tưởng rằng anh sẽ đi, nhưng không, anh quay lại ngồi xuống, thư thả dựa vào lưng ghế.

Bạch Mạc Dương bắt chéo chân, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Tại sao cô nói vậy?”.

Giản Mạn sắc mặt cứng đờ, “Tôi nói nhảm thôi”.

Trái tim cứ đập như trống dồn, ồn chết được, cô bình tĩnh nói: “Anh Bạch tìm tôi có việc gì sao?”.

Bạch Mạc Dương cúi đầu nhìn những ngón tay dài trắng nõn của mình, đặc biệt là ngón tay mà cô vừa đυ.ng vào, anh nhìn đi nhìn lại: “Có chút chuyện”.

Mấu chốt đây rồi.

Tim cô vọt lên tận cổ, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, “Có chuyện gì sao?”.

Bạch Mạc Dương không vội trả lời, mà lái sang chủ đề khác: “Cô thích Côn Khúc?”.

“Hả?”. Chủ đề thay đổi nhanh quá, cô không bắt kịp.
« Chương TrướcChương Tiếp »