Chương 143

Bạch Mạc Dương mím môi, trầm tư nhìn cái ao nhỏ cách đó không xa, lông mày hơi nhíu lại, một lúc sau mới chậm rãi đứng dậy: “Về thôi”.

Vu Kiến Tương gãi gãi đầu, không hiểu Nhị thiếu gia muốn hỏi mình cái gì nữa? Chẳng lẽ chỉ hỏi một vấn đề cỏn con Giản Mạn có đi học hay không thôi á?

Nhị thiếu gia tâm lặng như nước, ngay cả chuyện công ty còn không thèm quan tâm, sao lại đi quan tâm chuyện này?

Chẳng lẽ nhị thiếu gia đã yêu Giản Mạn?

Vu Kiến Tương nhìn bóng lưng Bạch Mạc Dương, do dự một lúc mới dám nói: “Nhị thiếu gia”.

Bạch Mạc Dương quay đầu nhìn Vu Kiến Tương xem như câu trả lời, đợi một lúc không thấy lên tiếng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”.

Vu Kiến Tương gãi đầu cười ngây ngô, “Không có gì”.

Giản Mạn đập đầu từ hôn, khiến thiếu gia mất mặt, sao thiếu gia có thể thích cô ta chứ. Anh nghĩ nhiều rồi.

----

Hai ngày sau,

Vu Kiến Tương thấy Bạch Mạc Dương mặc áo khoác từ biệt thự đi ra, vội vàng hỏi: “Nhị thiếu gia muốn ra ngoài sao?”.

“Ừm”. Bạch Mạc Dương gật đầu.

Bạch Mạc Dương rất ít khi đi ra ngoài, đặc biệt là buổi tối, trừ phi… “Sở gia mời thiếu gia ra ngoài sao?”.

Bạch Mạc Dương lắc đầu, “Lái xe đi”.

Vu Kiến Tương không hỏi thêm gì nữa, vội vàng ngồi vào xe.

Một lúc sau xe đã chạy ra đường lớn, Vu Kiến Tương nhìn qua gương chiếu hậu, “Thiếu gia, chúng ta đi đâu đây ạ?”.

“Trung tâm Cao Bác”.

Vu Kiến Tương kinh ngạc, đây không phải trung tâm mà Giản Mạn đang theo học sao? Đến đó làm gì? Tối nay cô ta đi học, chẳng nhẽ thiếu gia muốn đến gặp cô ta?

Không phải vừa mới gặp sao, bây giờ mới xa một chút đã nhớ rồi?

Thiếu gia thích cô ta thật á?

Vu Kiến Tương bộ dạng muốn hỏi lại thôi, anh sợ quấy rầy Bạch Mạc Dương nghỉ ngơi.

Xe dừng trước cổng trung tâm, Bạch Mạc Dương mở mắt ra nói với Vu Kiến Tương, “Vào lớp xem Giản Mạn có ở đó không?”.

“Nhị thiếu gia không đi sao?”.

“Ừm”. Bạch Mạc Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, lại nhắm mắt lại.

Vu Kiến Tương chớp mắt, đột nhiên nhếch miệng cười, hóa ra Nhị thiếu gia không tới để gặp Giản Mạn, anh đã nói rồi mà, sao thiếu gia có thể thích cô ta chứ.

Vu Kiến Tương mở cửa xuống xe, một lúc sau quay lại, thấy Bạch Mạc Dương ngồi ở ghế sau đang xem điện thoại, “Thiếu gia, thiếu phu nhân không có ở đó”.

Bạch Mạc Dương ngước mắt lên nhìn trung tâm, sắc mặt khó đoán, sau đó anh quay lại tiếp tục nhìn điện thoại, “Về nhà”.

Vu Kiến Tương, “….”. Thế đến đây làm gì ạ?

Xe đi được nửa đường, Bạch Mạc Dương đột nhiên nói: “Tới quán bar Chu Bát”.

“Ồ…”. Vu Kiến Tương càng lúc càng loạn, Sở gia không hẹn, thiếu gia đến đó làm gì? Anh cảm thấy càng lúc càng khó nhìn thấu được nhị thiếu gia nhà mình, mặc dù chưa bao giờ anh nhìn thấu cả.

----

Sau khi Vu Kiến Tương rời đi, Thẩm Liên Tình nghĩ gì đó, lấy điện thoại ra gửi cho Giản Mạn một tin nhắn: .

Ở quán bar Chu Bát, sau khi hát xong Giản Mạn lấy điện thoại trong túi xách ra, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Liên Tình, trái tim cô vọt lên tận cổ, tại sao Vu Kiến Tương tìm cô?

Vu Kiến Tương ghét cô nhất, sẽ không bao giờ chủ động đi tìm cô, nhất định là Bạch Mạc Dương sai anh ta đi.

Nhưng Bạch Mạc Dương tìm cô làm gì? Anh rất ít khi ra ngoài, muốn tìm cô cứ trực tiếp gọi điện không phải tốt hơn sao? Đến lớp tìm cô làm gì?

Kỳ lạ quá!