Chương 142

Từ Thư Nam gật đầu, “Đi thôi”.

“Em đọc sách đi”. Bạch Mạc Dương quay đầu nói với cô.

Giản Mạn gật đầu, cô lo lắng anh có chuyện gì, lúc nãy anh ho dữ dội như thế mà, nhưng mà giờ đã có Từ Thư Nam rồi, cô không cần lo nữa.

Tô Khánh Hoa lo lắng đứng ở hành lang, nhìn thấy Bạch Mạc Dương từ trong phòng đi ra liền vội vàng bước tới, “Con có sao không?”.

Vừa rồi Giản Mạn vội vã gọi Từ Thư Nam lên lầu, bà ở trong bếp có nghe được, nhưng chuyện riêng tư vợ chồng, bà không muốn xen vào, sợ hai vợ chồng khó xử.

Bạch Mạc Dương lắc đầu.

Tô Khánh Hoa nhìn Từ Thư Nam, “Thật không?”.

Từ Thư Nam trấn an bà, “Không sao đâu ạ”.

“Không sao là tốt rồi”. Tô Khánh Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới gì đó lại nhìn về phía Bạch Mạc Dương, “Canh đang hầm trong bếp, lát nữa con nhớ uống. Mẹ còn có việc cần xử lý, trưa không cần đợi mẹ”.

“Ừm”.

Từ Thư Nam không nhịn được nữa, nhìn thấy Tô Khánh Hoa rời đi liền phá lên cười, giễu cợt nhìn Bạch Mạc Dương, “Canh bổ đó nha”.

Bạch Mạc Dương lạnh lùng liếc một cái, bước nhanh xuống lầu.

Từ Thư Nam đuổi theo, “Uống canh xong thì đi đâu phát tiết? Tìm Giản Mạn vận động chút hả?”.

Bạch Mạc Dương nhàn nhạt nói: “Ích Khiêm nói, ở Châu Phi đang cần người có tay nghề cao nghiên cứu phát triển loại thuốc mới….”.

“Tôi câm ngay đây”. Từ Thư Nam nói xong, dùng tay làm động tác kéo khóa miệng.

Một tiếng sau, Bạch Mạc Dương từ trong biệt thự hoa viên đi ra, Vu Kiến Tương canh gác bên ngoài lạch bạch chạy tới, “Nhị thiếu gia, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi”.

Bạch Mạc Dương gật đầu.

Vu Kiến Tương quay qua hỏi Từ Thư Nam: “Bác sĩ Từ có muốn ở lại dùng bữa không?”.

“Không”. Từ Thư Nam đưa thuốc trong tay cho Vu Kiến Tương, “Đưa thuốc này cho Giản Mạn”.

“Ồ…”. Vu Kiến Tương cầm lấy bịch thuốc, cau mày, nghĩ đến cô liền thấy có chút ngột ngạt.

Đêm qua cô ta hôn nhị thiếu gia thiếu chút nữa thì tắc thở, đúng là vô liêm sỉ, dám hôn trước mặt nhiều người như vậy.

Mặc dù đó là chồng cô, nhưng ít nhất cũng phải dè dặt, yểu điểu một chút chứ? Như thế làm sao ra dáng được tiểu thư? Không biết Giản gia dạy dỗ cô ta kiểu gì nữa.

Sau khi Từ Thư Nam rời đi, Bạch Mạc Dương không lập tức trở về biệt thự, mà đến chòi nghỉ mát ngồi xuống.

“Nhị thiếu gia không muốn về ăn cơm sao?”.

Bạch Mạc Dương hất cằm về phía băng ghế gỗ, “Ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi”.

Nếu ở cố gia thì chủ ngồi tớ đứng.

Nhưng Vu Kiến Tương đã đi theo Bạch Mạc Dương lâu năm, biết anh không bao giờ câu nệ tiểu tiết, hơn nữa trong mắt Vu Kiến Tương, lời nói của anh chính là thánh chỉ, không bao giờ được làm trái.

Vu Kiến Tương ngồi xuống ghế, “Nhị thiếu gia muốn hỏi gì ạ?”.

Bạch Mạc Dương trầm tư vài giây, sau đó mới nói: “Tối qua lúc cậu đón Giản Mạn, cô ấy có ở trong lớp không?”.

“Có ạ”.

Bạch Mạc Dương cau mày, “Tận mắt nhìn thấy cô ấy ngồi trong lớp?”.

“Không, khi tôi tới đó đã gặp một cô bạn của thiếu phu nhân ở sảnh, cô ấy nói thiếu phu nhân có việc ra ngoài, một lát nữa sẽ quay lại. Bảo tôi đợi một chút, cô ấy sẽ quay lại ngay”.

“Bạn học của cô ấy không ở trong lớp à?”.

“Hả?”. Vu Kiến Tương ngây người, anh có biết cô ta đâu, sao lại hỏi như vậy?

“Nhị thiếu gia cần tôi thăm dò gì sao?”.