Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 140

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bốn mắt nhìn nhau.

Cô có thể thấy sự sợ hãi hiện lên trong mắt anh, nhưng rất nhanh anh đem cảm xúc này giấu đi, mỉm cười nhìn cô.

“Em định đè bao lâu?”. Giọng nói ấm áp vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Giản Mạn hoàn hồn, vội vàng lồm cồm bò dậy, lúc nắm lấy thành ghế không chú ý chống tay trượt, sau khi dùng sức liền ngã xuống người Bạch Mạc Dương.

Cằm trực tiếp đập vào ngực anh.

Ngực gì mà cứng như đá vậy chứ? Quai hàm cô đau nhức, nước mắt sắp chực trào ra vì đau.

Không phải bị bệnh ư?

Không phải đang bệnh sắp chết à?

Sao khỏe vậy chứ?

“Em có sao không?”.

Giọng nói dịu dàng của Bạch Mạc Dương từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Giản Mạn xoa xoa cằm, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Không sao đâu, cằm sắp rớt ra thôi”.

Cô không tượng tưởng được bộ dạng của mình đáng thương đến mức nào nữa. Sao cứ giống như vợ nhỏ đang làm nũng với chồng vậy.

Muốn khóc nhưng vẫn cố kiếm chế, ủy khuất cắn chặt răng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu nhanh chóng khơi dậy du͙© vọиɠ bảo vệ của đàn ông.

Bạch Mạc Dương hơi nghiêng người, đưa tay đỡ lấy cằm cô, cẩn thận dùng ngón cái và ngón trỏ chạm vào cằm cô, nhẹ nhàng xoa: “Đau không?”.

Giản Mạn rít lên, “Đau!”.

“Quai hàm không bị trật, xương cũng không sao. Chắc là bị sái quai hàm rồi”. Bạch Mạc Dương đau lòng, “Để anh gọi Từ Thư Nam”.

----

“Dương Dương, Thư Nam tới rồi….”. Tô Khánh Hoa đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người đang nằm trên sô pha, bà sửng sốt một chút, sau đó cười cười nói: “Hai đứa cứ tiếp tục, mẹ chưa nhìn thấy gì hết”.

Sau đó liền đóng cửa lại, nghĩ đến gì đó bà nói với qua cửa: “Mạn Mạn, chăm sóc cho Dương Dương…”.

Dừng một chút, bà lại nói: “Để mẹ bảo nhà bếp chuẩn bị canh cho hai đứa”.

Sau đó là tiếng bước chân xa dần.

Giản Mạn định thần lại sau cơn đau, lúc này cô mới chợt nhận ra tư thế của bọn họ ám muội đến mức nào, cô áp vào ngực anh, anh một tay giữ cằm, một tay ôm eo cô.

Giản Mạn bối rối đứng dậy, sợ hãi lùi lại vài bước, đến khi đυ.ng phải bàn trà mới dừng lại, “Xin lỗi…em không cố ý”.

Bạch Mạc Dương nằm ở sô pha ho khan.

Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô chính là: Anh ta yếu như vậy, sẽ không bị cô đè bẹp chứ?

Hai tay bên người cô hết nắm lại buông, cô hít một ngụm khí, thận trọng hỏi: “Anh…có sao không?”.

Bạch Mạc Dương chống tay, từ từ ngồi dậy.

Giản Mạn tiến lên một bước, muốn đi qua đỡ anh, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, cô liền dừng bước.

Bạch Mạc Dương một lúc sau mới lên tiếng, “Em xuống nhà gọi cậu ta lên đây”.

Giản Mạn còn tưởng Bạch Mạc Dương bị cô đè cho nghẹt thở, sợ hãi quay người chạy xuống lầu.

Từ Thư Nam sau khi nghe Bạch Sở Phàm nói rằng đêm qua Bạch Mạc Dương và Giản Mạn đã hôn nhau, nhưng lúc đó anh lại bận ra ngoài tìm Thư Mẫn, không may bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng hiếm có, tiếc đến nỗi cả đêm ngủ không ngon, cho nên sáng nay anh đến sớm để hỏi rõ ràng chuyện đêm qua.

Không ngờ khi đến nơi, phát hiện Bạch Mạc Dương không ở thư phòng mà ở phòng ngủ.

Mấu chốt là Tô Khánh Hoa vừa lên lầu gọi người đã vội vội vàng vàng chạy xuống nói với anh: “Dương Dương và Mạn Mạn còn chưa dậy, chúng ta đợi xíu nữa đi”. Sau đó bà đi vào phòng bếp, sai người làm nấu canh bồi bổ.

Thang thuốc đó chính là lần ở cố gia bọn họ đã hỏi anh. Canh này dùng để bồi bổ vợ chồng mới quan hệ xong.

Ai dô, kí©h thí©ɧ quá đi!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »