Chương 132

Giản Mạn lùi lại, muốn nói cô không muốn, nhưng còn chưa kịp nói gì, giọng nói nhàn nhạt của Bạch Mạc Dương đã vang lên: “Anh đã nói rồi, làm Bạch thiếu phu nhân không dễ đâu”.

Giản Mạn hồ nghi, nói với cô như vậy để ám chỉ việc tối nay là trách nhiệm của cô? Cô nên hợp tác à?

Đang lúc cô đang rối bời, Từ Thư mẫn lên tiếng.

“Chú, chú thật sự ở cùng cô ca sĩ đó ạ?”.

Nhìn thấy Bạch Mạc Dương và Giản Mạn trìu mến ghé vào nhau, Từ Thư Mẫn đỏ mắt ghen tị, bàn tay nắm chặt vạt áo cố nén tức giận.

Anh Bạch của cô không chỉ xoa đầu mà còn thân thiết với cô ta như vậy, mặc dù anh Bạch luôn dịu dàng với người khác, nhưng chưa bao giờ chạm vào phụ nữ.

Anh ấy thực sự ở cùng Giản Mạn?

Không, cô không tin.

Khi cô tỏ tình với anh ấy, chính anh đã nói cả đời này sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào.

Anh Bạch của cô luôn đối xử tử tế với mọi người, Giản Mạn là vợ hợp pháp của anh, đối xử với cô như thế cũng chỉ để chứng tỏ anh là một người chính nhân quân tử, có học thức mà thôi.

Đúng rồi.

Cô sẽ không bao giờ cho phép Giản Mạn có bất kỳ cơ hội nào vấy bẩn Anh Bạch thuần khiết của mình. Đặc biệt cái người đập đầu vào tường để từ hôn như cô ta, càng không xứng có được anh Bạch.

“Còn phải hỏi?”. Bạch Sở Phàm nói dối không chớp mắt, “Nếu Hiên Hiên không phải người phụ nữ của chú, cô ấy có thể ngoan ngoãn tựa vào ngực chú à?”.

Giản Mạn “….”. Wow, rất tự tin.

Từ Thư Mẫn nói tiếp, “Cũng không chắc. Ai biết được hai người có thông đồng để ức hϊếp anh Bạch không chứ?”.

Ánh mắt Bạch Sở Phàm dao động, nhưng nhanh chóng giấu đi, “Chẳng lẽ tôi phải cùng cô ấy diễn cảnh sinh hoạt vợ chồng cho mấy người coi mới chịu tin à?”.

Từ Thư Mẫn dù sao cũng là một cô gái trong trắng, nghe mấy lời tục tĩu như vậy liền đỏ mặt xấu hổ, bất giác rơi vào lúng túng.

Giản Mạn vốn nghĩ rằng Từ Thư Mẫn có thể giúp mình, nhưng cô không ngờ mặt Bạch Sở Phàm có thể dày đến vậy. Bái phục.

“Sở gia, gọi Hiên Hiên tới, công khai mối quan hệ của hai người mới thuyết phục được Mặc Dương”. Từ Thư Nam muốn dùng thủ đoạn này để ép Bạch Mạc Dương phục tùng.

Giản Mạn sợ đến mức run chân, đùa tôi à?! Chẳng lẽ cô lại tìm cách rời khỏi đây lần nữa, sau đó đi thay quần áo và trang điểm như Hiên Hiên, đến đây hôn Bạch Sở Phàm?

Sau đó lại chạy đi đổi lại thành Giản Mạn hôn Bạch Mạc Dương?

Fuck!

Ông trời ơi, một sét đánh tôi đi mà!

“Ý hay”. Bạch Mạc Dương nhìn Bạch Sở Phàm đầy ẩn ý.

Bạch Sở Phàm cũng không sợ hãi nhìn Bạch Mạc Dương. Vài giây sau, hắn ranh mãnh nở nụ cười, lười biếng đứng dậy, “Chuyện đã qua thì thôi. Chú vẫn xem trọng hiện tại hơn. Nếu Dương Dương đã xem đây là ý hay, vậy chú sẽ gọi Hiên Hiên đến đây. Đến lúc đó, đừng có nuốt lời”.

Giản Mạn không hiểu hai câu đầu, nhưng cô hiểu câu sau, trong lòng lo lắng, buột miệng nói: “Không cần rắc rối vậy đâu!”.