Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 126

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy bóng lưng đã khuất của Bạch Sở Phàm, Viên Dao hạ giọng nói: “Em đừng đi, nếu để Tam gia nhìn thấy em dẫn Sở gia tới, mọi chuyện càng thêm rắc rối. Đây không phải chuyện nhỏ, không ai gánh nổi đâu”.

“Không được, em phải đi xem Hiên Hiên như thế nào”.

“Chị nói không được là không được”. Viên Dao lạnh lùng nói.

“Cùng lắm thì em nghỉ việc, không liên lụy đến chị đúng chứ?”.

Viên Dao không ngờ tới Đường Gia vì Hiên Hiên lại dám nghỉ việc, “Nếu em nghỉ việc, hợp đồng còn chưa hết hạn, em có đền được không?”.

“Chị….”. Đường Gia trầm mặt.

Sắc mặt Viên Dao dịu đi, nhẹ giọng trấn an: “Gia Gia, chị làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho em. Bạch gia và Dương gia chúng ta đều không được đắc tội, dây vào làm gì?”.

“Hiên Hiên vì em mới phải đi, em không thể bỏ rơi cô ấy…”. Đường Gia đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức, trước mắt đột nhiên tối sầm, lập tức ngã lăn ra đất.

Những người phía sau kịp thời đỡ lấy anh.

Viên Dao nhìn người đàn ông, “Đưa xuống đi, trông coi cẩn thận vào”.

----

Dương Khâm Kiệt rót đầy ly rượu, sau đó đặt bình rượu lên bàn, nhìn Giản Mạn đang ngồi bên cạnh mình, “Hiên Hiên, chỉ cần em uống hết ba ly này. Mọi chuyện tối nay coi như xong”.

Giản Mạn khẽ cau mày, nói đi nói lại vẫn là ép cô uống rượu, loại rượu nồng độ cồn cao như thế này, cô chưa từng uống qua, rõ ràng đang cố tình chuốc say cô, “Dương tam gia…”.

“Hiên Hiên, càng chậm trễ tôi lại càng mất hứng”. Dương Khâm Kiệt cười cười, nhưng vẻ mặt đã có chút không vui, “Lúc Đường Giai đánh tôi, vai tôi còn đau lắm, nếu là người khác, tôi sớm đã gϊếŧ hắn rồi. Hiện tại chỉ phạt ba ly rượu, quá đáng lắm sao?”.

Giản Mạn lịch sự cười cười, “Không quá đáng, chỉ là tôi sợ say…”.

“Đừng lo, nếu say tôi sẽ đưa em về”.

Giản Mạn cụp mắt, thầm rủa trong bụng: “Tin được anh tôi bán nhà”.

Nhưng một lời đã nói, cô càng trì hoãn thì anh ta càng tức giận, nếu chọc giận anh ta, Đường Gia cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Đã mười phút trôi qua, cô vừa uống say, cảnh sát đến chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Giản Mạn cầm ly rượu, “Dương tam gia, chuyện tối nay là Đường Gia sai. Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi anh. Nhưng tôi chưa bao giờ uống rượu, anh để tôi từ từ uống có được không?”.

Dương Khâm Kiệt gật đầu, người đã ở đây, rượu cũng đã rót, hắn còn nhiều thời gian, có thể đợi được, đêm dài lắm mộng, sợ gì chứ.

“Uống chậm thôi, cẩn thận sặc”.

“Cảm ơn”. Giản Mạn nhấp một ngụm, mùi cay nồng lan tràn trong cổ họng, cô bất giác ho khan.

Dương Khâm Kiệt vội vàng đưa tay buốt lưng cô: “Không sao chứ?”.

Nhận thấy xúc cảm sau lưng, đáy lòng dâng lên một trận ghê tởm….

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Dương Khâm Kiệt nghe thấy động tĩnh, sắc mặt tối sầm lại, “Không có mắt à? Tìm…”. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đứng ở cửa, Dương Khâm Kiệt nuốt lại mấy lời định nói, giật mình nói: “Sao lại là.....?”.
« Chương TrướcChương Tiếp »