Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 116

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không được, con sẽ nhớ mẹ lắm”. Giản Mạn nắm tay bà, “Con hứa sau này sẽ ít đến gặp mẹ hơn, mẹ đừng bỏ rơi con mà?”.

Trái tim đột nhiên đau nhói, Tần Nhã Nhu sững người, nghe thấy những lời cô nói, hốc mắt lại đỏ lên, sao bà có thể bỏ rơi cô, cô là lẽ sống là động lực duy nhất để bà tồn tại ở cái thế giới xấu xa này.

Tần Nhã Nhu vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Được rồi”.

-----

Giản Mạn vừa rời đi, một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên cạnh, cửa kính hả xuống, lộ ra gương mặt gian xảo của Tống Giai Nghiêu, “Lên xe đi”.

Giản Mạn không thèm nói chuyện, cước bộ nhanh hơn.

“Mày đừng có mà kiêu căng, bằng không lại làm khổ người khác đấy”. Tống Giai Nghiêu chậm rãi nói.

Giản Mạn dừng bước, nhớ tới chuyện Tần Nhã Nhu bị bắt cóc, bất giác nắm chặt tay, trước đó cô nhờ Đường Gia âm thầm điều tra nhưng cho đến nay vẫn không có chút manh mối nào.

Cô phải nói chuyện đàng hoàng với Tống Giai Nghiêu, bằng không bà ta sẽ nghĩ cô là quả hồng mềm mặc sức người khác bóp nát.

Giản Mạn quay đầu, đi về phía chiếc xe.

Khóe miệng Tống Giai Nghiêu cong lên nở nụ cười tự mãn, mắt thấy Giản Mạn mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, bà ta cười khẩy: “Cứ làm tao phí nước bọt mới chịu sao? Ngoan ngoãn như này đáng yêu hơn đó”.

Giản Mạn không nhìn bà ta, “Bớt xàm ngôn đi”.

Tống Giai Nghiêu cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều từ lần đập đầu đó, cô từng là một con ngốc luôn bấm bụng chịu nhục, không nói nửa lời, nhưng bây giờ cô giống hệt như một con nhím có gai.

Có lẽ chuyện bà ta ép cô kết hôn đã khiến cô thực sự tức giận, nhưng cho dù như vậy bà ta cũng không sợ, cùng lắm bà ta nhổ từng cái gai trên người cô xuống, nắm trong tay con át chủ bài là Tần Nhã Nhu, con nhóc này dám không nghe lời sao?

Tống Giai Nghiêu ném một xấp ảnh cho cô.

Giản Mạn không nhận, chỉ lướt qua một chút, tất cả đều là hình của cô ngồi xem kịch trong nhà hát, “Ý bà là gì?”.

Thấy Giản Mạn không thèm cầm lấy xấp ảnh, Tống Giai Nghiêu ném qua chỗ khác, “Đây là ảnh của mày và con điếm…”.

“Ăn nói cho đàng hoàng vào!”. Giản Mạn lạnh lùng nhìn Tống Giai Nghiêu.

Tống Giai Nghiêu bị ánh mắt của cô làm cho giật mình, từ khi nào con ngốc này có ánh mắt dọa người như vậy?

Nhưng rất nhanh bà ta liền trở lại bình thường, có tiếng mà không có miếng, dọa được ai?

Bất quá vẫn không lặp lại hai từ kia, không phải sợ mà là không muốn phí thời gian mà thôi.

“Đây là ảnh lúc nãy mày và mẹ mày gặp nhau, từ lúc bước vào cho đến lúc gặp nhau ở hậu trường. Nếu tao đưa những tấm ảnh này cho Tô Khánh Hoa, mày biết hậu quả như thế nào chứ?”.

Vừa nói bà ta vừa rút một điếu thuốc lá của nữ ra, cầm bật lửa châm lên, rít lấy một hơi.

Giản Mạn vờ như không hiểu, “Hậu quả gì??”.

Tống Giai Nghiêu phun ra những ngụm khói trắng, khinh bỉ nhìn cô, ngốc vẫn là ngốc, trong đầu toàn bã đậu, “Nếu Bạch gia biết mày chỉ là một đứa con hoang do một con hát sinh ra, mày nghĩ hậu quả là gì? Có thể sống tốt ở Bạch gia nữa không?”.

Giản Mạn gật đầu, giọng nói bình tĩnh, “Cũng có lý, nhưng Giản San đáng lẽ ra phải kết hôn với Bạch Mạc Dương, nhưng bà lại ép tôi thế thân, bà nghĩ Bạch gia dễ dàng bỏ qua cho bà à?”.
« Chương TrướcChương Tiếp »