Chương 114

Bạch Mạc Dương gấp cuốn sách trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, “Có chuyện gì?”.

Giản Mạn đưa hợp đồng ra, “Anh xem qua đi, nếu không có vấn đề gì…”. Cô đưa cây bút đã chuẩn bị sẵn cho anh, “Mời anh ký”.

Bạch Mạc Dương nhận lấy, tùy ý lướt qua, hơi nhíu mày, hợp đồng chuyên nghiệp đến bất ngờ, từng dòng từng chữ đều rõ ràng ngắn gọn.

Bạch Mạc Dương đọc xong, không ký vội mà nhìn cô: “Em học luật?”.

Giản Mạn lắc đầu, cô biết thắc mắc của anh là gì, thành thật đáp: “Em nhờ người quen cũ đáng tin cậy viết cho”.

Bạch Mạc Dương gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt di chuyển đến thời hạn hiệu lực của hợp đồng, trên đó viết rất rõ ràng: Nếu một trong hai bên chết hợp đồng sẽ trở nên vô hiệu lực, tức là cuộc hôn nhân này cũng thế.

Thấy ánh mắt của anh dừng lại tại ‘cái bẫy’ mình giăng ra, cô lo lắng nắm chặt tay, dây thần kinh căng như dây đàn.

Bạch Mạc Dương nhìn chằm chằm hồi lâu, môi mỏng cong lên, cầm bút ký tên, sau đó trả lại cho cô.

Giản Mạn vui vẻ nhìn ba chữ Bạch Mạc Dương trên hợp đồng, lần đầu tiên cô thấy ba chữ này thực sự rất đẹp.

Đêm đó cô ngủ rất ngon, cô mơ thấy mình tự do rời khỏi Bạch gia, được đứng trên sân khấu hát vở Côn Khúc mà cô ưa thích.

Tất cả khán giả bên dưới đều bị cô mê hoặc, những ánh mắt say mê và những tràng pháo tay nồng nhiệt vang dội hồi lâu của họ khiến cô rơi nước mắt.

Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng, cô nằm im trên sô pha, vẫn đang mải mê hồi tưởng về giấc mơ, tim đập loạn nhịp.

Cô biết đời không giống như mơ, ngày nay những người thuộc thế hệ cũ đang dần rời đi, người thích Côn Khúc ngày càng ít đi.

Nhiều nhà hát đã đóng cửa, dù có mở cũng chỉ lác đác vài khán giả đến xem, hầu như chỉ sống dựa vào trợ cấp nhà nước.

Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc.

Ước mơ lớn nhất của cô từ khi trọng sinh là bù đắp những hối tiếc của kiếp trước và đưa Côn Khúc trở lại với quần chúng.

Cô sẵn sàng làm việc chăm chỉ vì giấc mơ này, bất kể là bao lâu, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí cả đời, cô tin rằng chỉ cần mình kiên trì, chắc chắn sẽ thành công.

------

Nhà hát Hoa Mẫu Đơn,

Cô ngồi ở hàng cuối cùng, im lặng xem vở kịch “Quý phi túy tửu” đang được trình diễn trên sân khấu, dù đã xem không biết bao nhiêu lần cô vẫn xem một cách nghiêm túc.

Sau khi hạ màn, Tần Nhã Nhu không tẩy trang ngay mà đứng đợi cô, khi thấy cô đến liền vội vàng hỏi: “Sao con lại đến đây?”.

Hai mẹ con đã không gặp nhau kể từ khi Tống Giai Nghiêu lợi dụng Tần Nhã Nhu để ép buộc cô kết hôn với Bạch Mạc Dương.

Giản Mạn luôn muốn đến gặp bà, nhưng cô sợ lại gây thêm phiền phức cho Tần Nhã Nhu. Bây giờ cô đã gả vào Bạch gia, không sợ Tống Giai Nghiêu theo dõi mình nữa.

Nếu Bạch gia biết cô có một người mẹ hát kịch như Tần Nhã Nhu thì cũng chẳng sao, dù sao bọn họ vẫn muốn cô sinh con cho Bạch Mạc Dương.

Nhưng với thân phận của Tần Nhã Nhu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thể diện Bạch gia, bọn họ sẽ không đối xử tử tế với bà.

Sau khi ký hợp đồng với anh, cô cảm thấy tự tin và can đảm hơn rất nhiều cho nên đã đến đây gặp mẹ.