Chương 104

Bạch Mạc Dương nắm chặt tay che môi ho khan vài tiếng, thay đổi tư thế ngồi, hỏi: “Em có yêu cầu gì?”.

“Yêu cầu rất đơn giản, nếu là hôn nhân không tình yêu, em hy vọng không ai xen vào chuyện riêng tư của nhau”.

Ngón tay mảnh khảnh của anh khẽ day day thái dương, tựa hồ đang cân nhắc lợi hại của hợp đồng này.

Dây thần kinh đang thả lỏng của cô từ từ căng trở lại, cô nắm chặt hai tay, cố hết sức tỏ ra bình tĩnh, rốt cuộc không đợi được nữa, giả vờ hỏi dò: “Anh nghĩ sao? Ok không?”.

Bạch Mạc Dương gật đầu: “Ừm”.

“Ý anh là sao?”.

Bạch Mạc Dương có thể thấy rõ sự mong chờ và cố gắng kìm nén cảm xúc trong mắt cô, cô còn trẻ nhưng giấu cảm xúc khá tốt.

“Đồng ý”.

Giản Mạn lập tức thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, sợ anh nuốt lời, cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, “Thỏa thuận xong, chúng ta đi ngủ thôi”.

Giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bạch Mạc Dương nhìn lướt qua chiếc giường duy nhất trong phòng, “Em ngủ ở đâu?”.

Giản Mạn thản nhiên nói: “Đương nhiên là ngủ cùng nhau rồi”.

“Không phải em kêu anh mơ đi à?”.

Giản Mạn cười lấy lòng, “Chuyện qua rồi, anh với em không ai có ý nghĩ quá phận, sợ gì”.

Bạch Mạc Dương thấy bộ dạng vui vẻ của cô, muốn tiếp tục chọc ghẹo cô:

“Không chắc đâu, dù sao anh cũng chỉ là đàn ông. Vẫn có ham muốn thể xác”.

Giản Mạn nháy mắt sợ hãi, vẻ mặt phòng bị nhìn anh, kiếp trước mới ngủ chung có một lần đã mang thai ngoài ý muốn, chứng tỏ dù có bệnh nhưng anh vẫn có khả năng làm chuyện đó.

“Anh…anh đừng có nông nổi. Sức khỏe vẫn quan trọng nhất, cật lực quá mức là dễ xảy ra chuyện lắm. Trong sáng thuần khiết mới là cách giữ gìn sức khỏe”.

Bạch Mạc Dương nghiêm túc gật đầu, “Có lý, anh cũng muốn sống thêm vài năm”.

Đừng, đừng có nhắc đến chuyện đó. Cô vẫn muốn tự do sau khi anh đi.

-----

Giường rất lớn, sau khi hai người nằm xuống, đừng nói đến thân thể, tay áo cũng chả chạm vào được. Giản Mạn lấy chăn che một chút, còn lại chất đống ở giữa, tạo thành ranh giới che chắn giữa hai người.

Giản Mạn nằm thẳng, động tác có chút cứng ngắc.

Mọt tiếng ho vang lên.

Giản Mạn quay qua, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Mạc Dương lọt vào mắt, cô chưa bao giờ nhìn anh ở gần như vậy, lúc này mới phát hiện anh thực sự rất rất đẹp trai.

Anh có gương mặt rất nam tĩnh, nhưng do bị bệnh rất ít khi ra ngoài, nên làn da đặc biệt trắng. Vẻ ôn nhu, yếu ớt bên ngoài làm dịu đi đường nét cương nghị của anh. Đẹp trai không chê vào đâu được.

“Sao vậy?”. Bạch Mạc Dương quay đầu lại hỏi.

Giản Mạn vội đánh trống lảng quay đi chỗ khác, sau đó lại nghĩ gì đó, cô đâu có làm gì sai? Cô quay lại giả vờ bình tĩnh hỏi anh: “Em rót cho anh cốc nước ấm nhé?”.

Bạch Mạc Dương lắc đầu nhắm mắt lại.

Giản Mạn ngây ngốc nhìn trần nhà, cô sao lại bị mê hoặc chứ, một người đàn ông gần đất xa trời thì có gì mà ngắm?

Cô đã trải qua một kiếp người rồi, không thể giống kiếp trước bị anh mê hoặc được.

------