Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, Nhϊếp Câu đã nhận ra xuất xứ của chiếc nhẫn.
Đây là một nhãn hiệu chuyên thiết kế nhẫn cho nam giới. Nhãn hiệu này chỉ nhận đặt riêng, yêu cầu dùng giấy căn cước để đặt làm nhẫn, một người cả đời chỉ có thể đặt làm một đôi nhẫn.
Tiêu Tiêu cũng biết nhãn hiệu này, cậu nhìn đến chiếc nhẫn này, đôi mắt bắt đầu ướŧ áŧ, cảm thấy thật đáng buồn cho Phi Ngư.
Còn thẻ ngân hàng và chìa khóa, không cần phải nói, có lẽ là tiền mà Tùy Dật Trác cho Phi Ngư mấy năm qua. Phỏng chừng sau khi biết được tin tức Tùy Dật Trác muốn kết hôn, Phi Ngư đã chuẩn bị xong những thứ này, tính toán trả lại toàn bộ cho đối phương, cắt đứt sạch sẽ.
“Đây quả là một phần quà tặng không tồi, tôi sẽ nhìn anh họ tự mình mở ra.” Tiêu Tiêu đậy nắp hộp lại, hứa hẹn.
Tuy rằng hôm nay Tiêu Tiêu ăn mặc và sắc mặt có vẻ đáng nghi, nhưng Tùy gia và Tiêu gia có quan hệ thông gia vô cùng thân thuộc, Tiêu Tiêu muốn gặp Tùy Dật Trác vẫn có thể gặp được.
Tùy Dật Trác nhìn thấy Tiêu Tiêu, mày liền nhíu lại: “Tôi biết cậu hôm nay ăn mặc thế này là vì bênh vực bạn mình, nhưng ngay cả cậu ta cũng chưa nói gì, cậu thế này không phải là hoàng đế không vội thái giám đã gấp sao?”
Từ khi Phi Ngư biết tin hắn kết hôn, không nói gì cả, trực tiếp biến mất không từ mà biệt! Nghĩ đến đây, trong lòng Tùy Dật Trác vô cùng phiền muộn.
Tiêu Tiêu nghe Tùy Dật Trác nói xong, có hơi muốn cười nhạo đối phương. Người đơn thuần yêu hắn đã không còn nữa, mà kẻ ngu xuẩn này lại không biết gì cả.
“Đương nhiên là cậu ấy sẽ không vội, thậm chí, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không vội.” Tiêu Tiêu âm dương quái khí nói, đưa cái hộp qua, “Đây là món quà cậu ấy gửi cho anh, chúc anh… đám cưới vui vẻ.”
Tùy Dật Trác nhìn thấy cái hộp kia, trong lòng đột nhiên khó chịu. Hắn mở hộp nhìn thấy, bên trong là thẻ ngân hàng hắn đưa cho Phi Ngư, còn có chìa khóa căn hộ hắn cho Phi Ngư ở.
“Cậu ta đang giận dỗi với tôi sao? Muốn phân rõ giới hạn với tôi?” Tùy Dật Trác nén giận hỏi.
“Cái này tự anh đi hỏi cậu ấy sẽ tốt hơn.” Tiêu Tiêu trả lời.
Tùy Dật Trác lập tức truy vấn: “Hiện tại cậu ta đang trốn ở đâu?”
Tiêu Tiêu nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Trốn? Không, cậu ấy được chôn ở nghĩa trang huyện Khang Xuyên.”
Chôn ở… nghĩa trang… là có ý gì? Tùy Dật Trác ngây ngẩn cả người, lúc lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Đừng nói bậy, trò đùa này không hay đâu.”
Tiêu Tiêu gật gật đầu: “Đúng vậy, trò đùa này đúng là không hay, cho nên tôi không có nói giỡn.”
Nói xong, Tiêu Tiêu chỉ chỉ chiếc nhẫn: “Anh hẳn là sẽ không mua loại nhẫn này tặng Phi Ngư nhỉ? Cho nên đây là thứ cuối cùng Phi Ngư tặng cho anh, còn những thứ khác, chỉ là đồ cậu ấy trả cho anh mà thôi.”
Thân hình Tùy Dật Trác lung lay, đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững, hắn lắc đầu, thất hồn lạc phách nói: “Tôi không tin, cậu với Phi Ngư liên hợp trả thù tôi đúng không? Tôi mới không tin lời nói dối vụng về thế này!”
Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ này của Tùy Dật Trác, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu một ít, ít nhất anh họ của cậu với Tiểu Ngư cũng không hoàn toàn không có tình cảm, Phi Ngư cũng không hoàn toàn bi ai.
“Tùy anh tin hay không, suy cho cùng, cậu ấy chỉ là streamer nhỏ bé anh bao dưỡng mà thôi, không phải sao?”
Tùy Dật Trác ngồi một mình trong phòng một lúc lâu. Tiêu Tiêu rời đi lúc nào hắn cũng không biết. Người phụ trách hôn lễ cuối cùng cũng tìm được hắn, thúc giục: “Tùy tổng, đến thời gian cử hành nghi thức hôn lễ rồi!”
Tùy Dật Trác như bừng tỉnh, nhắm mắt, trầm giọng nói: “Hôn lễ… hủy bỏ, mời những người khác về hết đi.”
Nói rồi, hắn lấy chiếc nhẫn trong hộp kia mang lên.
Chiếc nhẫn đeo rất vừa tay, Tùy Dật Trác không khỏi nghĩ đến, có vài buổi tối, Phi Ngư thích lôi kéo tay hắn đùa nghịch. Bây giờ nghĩ lại, khi đó có lẽ đối phương đã có ý định mua nhẫn.
Nếu là trước đây, Tùy Dật Trách nhìn thấy chiếc nhẫn này sẽ cười nhạo Phi Ngư si tâm vọng tưởng, suy cho cùng thân phận hắn như vậy, làm sao có thể kết hôn với một người con trai xuất thân bình dân. Giống như lời Tiêu Tiêu nói, Phi Ngư chỉ là một streamer nhỏ nhoi hắn bao dưỡng mà thôi. Nhưng mà, lòng hắn tại sao lại đau đớn đến thế…
“Hủy bỏ hôn lễ?” Người phụ trách không dám tin tưởng.
Nhiều khách khứa có thân phận quan trọng đang chờ đợi, mà tân lang lại nói với hắn hủy bỏ hôn lễ! Thật điên rồ!
Chỉ là Tùy Dật Trác đã không thể chú ý đến những chuyện đó nữa, hắn cởi lễ phục trên người ta, lấy chìa khóa xe chuẩn bị rời đi. Hắn muốn đi gặp một người.
Tin tức này quá đột nhiên, mặc dù hắn biết Tiêu Tiêu sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, nhưng hắn vẫn muốn tự mình đi xác nhận.
Chuyện hôn lễ bị hủy bỏ và tân lang biến mất, hiện trường hôn lễ trở nên rối loạn, tân khách cũng rời đi hết.
Khi Nhϊếp Câu nghe được tin hôn lễ bị hủy bỏ, liền biết giao phó cuối cùng của Phi Ngư đã được hoàn thành. Hắn theo đám người rời khỏi trang viên. Lúc này trên trời rơi xuống một trận tuyết nhỏ, Nhϊếp Câu liền nhớ đến trận tuyết lớn năm đó làm hắn bị nhốt trên núi cùng Phi Ngư và một vài người khác. Khi đó Phi Ngư như một mặt trời nhỏ, dùng thái độ tích cực lạc quan truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh.
Mấy năm ngắn ngủi trôi qua, đã thành cảnh còn người mất.
Sau khi về đến nhà, Nhϊếp Câu nói chuyện này cho Kê Du Cẩn, cuối cùng cảm thán nói: “Không biết Tùy tổng sẽ hối hận vì chuyện của Phi Ngư bao lâu, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, vĩnh viễn không có cách nào để đền bù.”
Tùy Dật Trác hiện tại, giống như Nhϊếp Câu đời trước, đều đến khi mất đi người mình yêu nhất, mới bắt đầu hối tiếc không kịp. Nhưng mà, không phải ai cũng có cơ hội làm lại lần nữa.
Kê Du Cẩn chần chờ một lúc, mới chậm rãi khoa tay nói với Nhϊếp Câu: ‘Nhưng mà, vì Phi Ngư, anh hi vọng Tùy tổng có thể có cơ hội đền bù.’
Người cũng đã mất, làm sao để đền bù? Ban đầu Nhϊếp Câu còn chưa phản ứng được, nhưng mà, hắn rất nhanh mở to hai mắt, không dám tin nhìn Kê Du Cẩn: “A Cẩn… Anh đã biết tất cả?”
Kê Du Cẩn gật gật đầu, không cần nhiều lời, họ đều biết đối phương đang nói đến chuyện gì.
“Em… xin lỗi…” Giọng Nhϊếp Câu run rẩy nói.
Kê Du Cẩn gật đầu: “Anh tha thứ cho em.”
Từ lúc nhìn Nhϊếp Câu không chịu chạy trốn, ôm hũ tro cốt của anh trong đám cháy kia, anh đã tha thứ tất cả.
~~~~~ Toàn văn hoàn ~~~~~