Mọi người vào đội, Nhϊếp Câu đã nhận ra ID của Phi Ngư ngay.
Phi Ngư chơi giỏi nhất là xạ thủ đi đường dưới, mà Nhϊếp Câu am hiểu nhất là đi rừng, bởi vậy lúc chọn tướng không có xung đột. Nhưng ván này Phi Ngư chọn một tướng chỉ chiếm ưu thế ở giai đoạn đầu trận, mà Kê Du Cẩn chọn tướng hỗ trợ lại luôn kè kè đi theo Nhϊếp Câu, dẫn đến xạ thủ máu giấy của cậu ta liên tiếp bị tóm.
Vào trận vài phút, Phi Ngư đã bị tóm rất nhiều lần, tuy rằng không chết hẳn, nhưng bỏ lỡ rất nhiều cơ hội farm vàng, kinh tế bắt đầu lạc hậu.
Phi Ngư nhịn không được mở mic, dùng giọng vô cùng hèn mọn nói: “Chị gái support ơi, có thể nhìn đến xạ thủ đáng thương bên này hem? Đi rừng đã xanh lắm rồi, để ảnh một mình xinh đẹp trong một lát được hem?”
Đừng nói Kê Du Cẩn bị cue, ngay cả Nhϊếp Câu cũng bị giọng nói đáng thương của Phi Ngư chọc cười, nói với Kê Du Cẩn: “A Cẩn anh đến bụi cỏ ở đường dưới núp đi, tôi dọn xong rừng bên này sẽ cùng đi bắt team đối diện.”
(Cue: Bị nhắc đến.)Kê Du Cẩn phối hợp chui vào bụi cỏ ngồi xổm. Phi Ngư cũng là một streamer có kỹ thuật, đã hiểu rõ, lập tức di chuyển hấp dẫn xạ thủ và hỗ trợ bên team địch xuất hiện. Cùng lúc đó, hình như có fans của phòng livestream Nhϊếp Câu đi qua phòng livestream của Phi Ngư xem thử, nghe thấy Phi Ngư nói: “Không phải chị gái à? Anh giai chủ nhà? Ò, ra là anh em! Anh em thì càng tốt, không cần nói nhiều nữa, chờ team địch lú đầu ra, cậu giúp tôi khống chế bọn họ, tui hoàn toàn có thể gϊếŧ thoải mái!”
Lúc đang nói chuyện, quả nhiên team địch lại bắt đầu ép trụ, thấy hướng di chuyển của Phi Ngư cứ tiến về trước, xạ thủ team địch thử thăm dò mà xin nửa cột máu của Phi Ngư. Bởi vì đã nếm được chút ngon ngọt, team địch không hề chần chờ, gọi đi rừng bên họ đến, ba người xuống đường dưới đẩy trụ, chuẩn bị tàn sát xạ thủ Phi Ngư.
(đường dưới theo cách gọi từ góc nhìn bên team Nhϊếp Câu, chứ theo bản đồ thì đường dưới chính là đường trên theo góc nhìn team địch)“Thu lưới!” Phi Ngư lớn giọng nói, đón lấy sự phối hợp của Kê Du Cẩn.
Lúc này, tướng hỗ trợ của Kê Du Cẩn nhảy ra, khống chế ba người team địch dưới trụ, sử dụng kỹ năng cấm trụ với trụ nhà mình, đẩy nhanh tốc độ bắn và giá trị thương tổn cho trụ. Mà lúc này Nhϊếp Câu cũng đã dọn xong rừng chạy đến đây, sau khi ra một loạt combo, liền nghe được âm thanh hệ thống của trò chơi --
First Blood!
Double Kill!
Triple Kill!
Lần thả lưới này ba người team địch đều bị Phi Ngư bên đây, vốn có hơi feed hơn về kinh tế, bắt lấy. Tức khắc vàng của Phi Ngư vượt trội lên, mua được một món trang bị quan trọng, thừa dịp bên team địch thiếu ba người, liền đẩy luôn hai cái trụ. Cứ như vậy, ưu thế của ván này nghiêng về bên nào đã rõ ràng.
“Cảm ơn hai người anh em đã giúp tui gặt đầu người, thật đúng là đưa than ngày tuyết! Cái gì là đồng đội thần tiên? Chính là đây… Đi rừng của là streamer của Mắt Mèo? Horse phải không? Ngại quá nha người anh em, bình thường tui ít khi thoát livestream lắm, không nhận ra được.” Phi Ngư nhìn thấy làn đạn đã biết được thân phận Nhϊếp Câu, nhanh chóng nói.
“Không sao, thời gian tôi livestream cũng không dài, rất nhiều người cũng chưa quen biết tôi. Hơn nữa cũng do tôi không chủ động chào hỏi tiền bối trước.” Nhϊếp Câu trả lời.
“Ha ha… tiền bối gì đó khách sáo quá, gọi tui Phi Ngư là được rồi, mọi người đều là anh em trong cùng nền tảng, có thời gian thì hẹn nhau cùng ghép đội nhá.”
Sở dĩ Phi Ngư có chút danh tiếng trong trò chơi này, ngoại trừ kỹ thuật của cậu đáng giá để thưởng thức, càng là vì tính tình của cậu rất tốt. Nên biết rằng rất nhiều Game streamer là người trẻ tuổi, trình độ văn hóa không cao, tính cách dễ xúc động, tính tình táo bạo. Chơi game mà gặp đồng đội cùi bắp hay trong phòng livestream có anti đến kiếm chuyện, đó là một giây biến sắc mặt, hoặc miệng nhả ngọc phun châu đến nỗi phòng livestream bị cấm luôn là chuyện rất bình thường.
Nhưng Phi Ngư này như một dòng nước trong, không chỉ lúc livestream dí dỏm hay nói đùa, còn chưa bao giờ giận dữ nói lời thô tục, hơn nữa diện mạo phù hợp với thẩm mỹ đương thời, theo như lời người ta nói là một “chú cún con”, bởi vậy có nhiều fans nữ ủng hộ.
(Gốc là 小奶狗, tức là những cậu trai đẹp trai, trẻ tuổi, tươi non mơn mởn, đáng yêu, hay cười.)Có câu gọi là không đưa tay đánh người đang cười, đối phương đã lịch sự như vậy, Nhϊếp Câu cũng nói: “Có thể có xạ thủ quốc dân kéo rank giúp tôi, thật là cầu còn không được.”
“Anh còn cần tui kéo rank sao? Từ thao tác của anh liền nhìn ra được anh hoàn toàn có thể xưng được Dã Vương.”
(Dã Vương: Người đi rừng giỏi.)Kê Du Cẩn vừa điều khiển tướng trong tay, vừa dỏng tai nghe hai streamer nói chuyện với nhau, ý cười trong mắt dần lắng xuống. Vốn thấy trò chơi cũng thú vị, từ từ lại thấy nhàm chán.
Phi Ngư còn đang nói chuyện với Nhϊếp Câu: “Thật ra hai chúng ta cùng kéo rank không có ý nghĩa gì hay ho, hay là anh cho tui mượn người anh em support của anh đi? Xạ thủ với hỗ trợ mới là tổ hợp tốt nhất, hơn nữa phiên bản mới này xạ thủ khó chơi quá, có phụ trợ mới là papa, không có phụ trợ cũng chỉ là em trai người ta. Anh giai support ui, ý của anh thế nào?”
Nhϊếp Câu hơi hơi híp mắt, giọng có hơi không tốt: “Không có thế nào hết, vừa mới quen đã cạy góc tường nhà tôi, đào support của tôi đi, đây mới là không thích hợp ok? Hơn nữa, đi rừng với hỗ trợ mới xứng đôi nhất, hỗ trợ nên đi theo rừng tung hoành ngang dọc, cứ mãi đi theo xạ thủ ở đường dưới thì quá lãng phí. A Cẩn, chúng ta đi thôi, lên đường giữa, đường dưới một mình cậu ta là đủ rồi.”
“Anh giai support đừng nghe anh ấy, đi theo rừng chạy khắp nơi nguy hiểm lắm, theo xạ thủ mới thật sự an toàn! Hơn nữa chờ kinh tế tui tăng lên rồi, team địch ai thò đầu lên đều là em trai hết, tui đảm bảo cho anh cầm hỗ trợ (
Assist) mỏi tay luôn.”
“Ha hả! Cậu chỉ có thể cho anh ấy hỗ trợ, tôi có thể cho anh ấy cả đầu người lẫn buff! A Cẩn, lại đây lấy bùa xanh!”
Bọn họ nói chuyện là dùng mic trong game, bởi vậy hai đồng đội khác đều có thể nghe được họ nói chuyện. Nghe đến Nhϊếp Câu gọi hỗ trợ đến lấy bùa xanh, pháp sư đường giữa vốn không hề có cảm giác tồn tại chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi, đồng đội kia ở đường dưới cũng đánh ra một loạt dấu ba chấm thể hiện bản thân hết nói nổi.
Phi Ngư: “Anh giai support ơi, anh tên A Cẩn phải không? A Cẩn, anh đừng nghe anh ta, phải tự mình quyết định…”
“Gì mà A Cẩn? A Cẩn là để cậu gọi à? Cho mấy người gọi mấy tiếng anh giai support, anh giai chủ nhà này nọ đã nể tình lắm rồi, xưng hô A Cẩn này chỉ tôi mới có thể gọi, anh ấy đâu có thân với mấy người!” Nhϊếp Câu cắt ngang lời Phi Ngư, chém đinh chặt sắt nói.
Lời này vừa nói xong, làn đạn phòng livestream đều bị các fans kích động spam. Có bình luận “Gặm được rồi”, cũng có người cố ý đối chọi với Nhϊếp Câu, spam tràn màn hình hai từ “A Cẩn”.
Phi Ngư hết nói nổi: “… Mới nãy còn gọi tui tiền bối, bây giờ ngay cả hỗ trợ cũng không cho tui mượn? Mặt này biến cũng nhanh quá đi, ha hả, nam nhơn!”
“Cái khác sao cũng được, anh ấy chỉ có thể là của tôi!” Nhϊếp Câu tựa hồ là buột miệng thốt ra.
Anh ấy chỉ có thể là của tôi…
Chỉ có thể là của tôi…
Tôi…
Kê Du Cẩn nghe vậy, trong lòng “thịch thịch” nảy lên, gương mặt và lỗ tai như bị sốt, tướng trên tay thiếu chút nữa đã thao tác sai lầm.
Cậu ấy có ý kia sao? Hay chỉ là vì hiệu quả livestream? Kê Du Cẩn biết bản thân không nên nghĩ nhiều, nhưng lại nhịn không được cứ nghĩ đến. Lỡ như thật thì sao? Lỡ như Nhϊếp Câu có ý kia thật thì sao…