Gác cổng của khu chung cư rất nghiêm ngặt, xe đến cửa sẽ bị bảo vệ chặn lại, may mà Kim Mê đã bảo mẹ gọi điện thoại chào hỏi Triệu Nghệ Nam từ trước, sau khi bảo vệ xác nhận lại với Triệu Nghệ Nam thì cho cô vào trong.
Sau khi tìm được số nhà chính xác, lúc ấn chuông cửa, Kim Mê còn hơi căng thẳng. Triệu Nghệ Nam nhanh chóng ra mở cửa, sau khi cửa được mở ra, Kim Mê nhìn người trước mắt, tâm trạng bình ổn hơn so với tưởng tượng của mình nhiều.
Đối với cô mà nói, cô mới chỉ không gặp Triệu Nghệ Nam có mấy ngày thôi nhưng bây giờ trên gương mặt người kia đã có thể nhìn ra nếp nhăn rồi, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt so với năm đó.
Mấy năm Kim Mê nổi tiếng nhất, Triệu Nghệ Nam cũng là người quản lý được săn đón nhất trong giới, cách hành sự của cô ấy mạnh mẽ, quyết đoán, rất người đàn ông đều bị khí thế của cô ấy đè ép.
Nhưng bây giờ trong mắt cô ấy đã mất đi ánh sáng, cả người trông có vẻ mệt mỏi.
“Mẹ Văn Kiệt, nếu chị có khác vậy tôi đi trước đây.” Một người phụ nữ trẻ tuổi ra khỏi phòng khách, nói với Triệu Nghệ Nam.
Triệu Nghệ Nam quay đầu nhìn cô ấy: “Ngại quá cô Triệu, để cô đích thân tới đây một chuyến rồi.”
“Không sao, tôi biết ba bé Văn Kiệt công việc bận rộn, bình thường chị làm mẹ phải quan tâm đến bé nhiều hơn mới được.” Cô Ngô cười với cô ấy, sau đó đổi giày.
“Vậy tôi đi trước đây, chị không cần tiễn đâu.”
“Vâng, cô Ngô đi thong thả.” Đợi khi cô Ngô đi xa rồi, Triệu Nghệ Nam mới nhìn người trước mặt: “Cô là Mạnh Xán Nhiên sao?”
Kim Mê cười cong mắt, cô kéo khẩu trang xuống: “Vâng ạ, chào chị Nam.”
Triệu Nghệ Nam đứng im nhìn cô, sau đó mới nghiêng người mời cô vào phòng: “Vào đi.”
Kim Mê thay giày, tự lấy dép lê đi rồi theo cô ấy vào. Đây là căn nhà lớn, lại còn là loại hàng đầu. Một bé trai đang ngồi trên tầng hai, tay nắm lan can, hiếu kỳ nhìn họ.
“Tưởng Văn Kiệt, còn ở đó nhìn ngó cái gì? Về phòng tự kiểm điểm đi.” Giọng điệu của Triệu Nghệ Nam nghiêm khắc hơn lúc vừa rồi nói chuyện với giáo viên nhiều, đứa bé trên lầu nghe cô ấy nói xong thì khịt mũi.
“Sao con phải tự kiểm điểm, con có làm gì đâu.”
“Con đánh nhau với bạn mà còn không làm gì sai à?”
“Nó cũng đánh con mà, dì Tào nói rồi, con trai nên nghịch ngợm, chỉ có mẹ với cô Ngô cứ suốt ngày lo nọ lo kia, giống y như bà già ý.”
Cậu bé vừa dứt lời, sắc mặt Triệu Nghệ Nam khó coi hơn: “Bây giờ về phòng ngay cho mẹ, viết bản kiểm điểm năm trăm chữ.”
Tưởng Văn Kiệt trừng mắt nhìn cô ấy rồi quay đầu rời đi, lại còn cố ý đóng cửa “rầm” một tiếng. Triệu Nghệ Nam không để ý cậu bé nữa, cô ấy mới Kim Mê ngồi trên sô pha: “Ngại quá, để cô phải chê cười rồi.”
Kim Mê lắc đầu, mặc dù trước đó cô đã nghe mẹ nhắc tới Triệu Nghệ Nam có một trai một gái, con gái học cấp ba còn con trai đang tiểu học nhưng tận mắt nhìn thấy trong lòng vẫn không khỏi kinh ngạc: “Vừa nãy là con trai chị à?”
“Ừ.” Triệu Nghệ Nam không muốn nói chủ đề này với cô, cô ấy chỉ đáp lại qua loa rồi đi vào chủ đề chính: “Tôi nghe dì Phan nói cô tìm tôi có chuyện phải không? Lúc trước tôi không biết cô quen dì Phan.”
Kim Mê cười ha hả rồi qua quýt: “Gần đây mới quen thôi, không ngờ tới bọn em vừa gặp đã như quen biết từ lâu.”
Triệu Nghệ Nam đánh giá cô, khuôn mặt Mạnh Xán Nhiên nhìn hơi giống mặt Kim Mê, chắc dì Phan nhớ Kim Mê nên mới thân cận với Mạnh Xán Nhiên thế: “Không biết cô Mạnh tìm tôi có việc gì?”
Kim Mê: “Là thế này, em đã hủy hợp đồng với công ty quản lý, bây giờ đang thiếu một người quản lý. Lúc nhắc tới chuyện này với dì Phan, dì ấy nói tới chị nên hôm nay em mới mạo muội tới đây làm phiền.”
Lời này khiến Triệu Nghệ Nam hơi bất ngờ, rõ ràng Kim Mê nhìn thấy sự dao động trong mắt Triệu Nghệ Nam nhưng rất nhanh nó đã bình lặng lại.
“Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được.” Triệu Nghệ Nam còn chẳng thèm suy nghĩ, trực tiếp từ chối Kim Mê: “Đã hai mươi năm tôi không tiếp xúc với giới giải trí rồi, cô Mạnh tìm người khác đi.”
“Đừng mà, hay chị nghĩ thêm đi.” Trước khi tới đây Kim Mê đã biết chắc chắn chuyện này sẽ không thuận lợi, bây giờ bị từ chối, cô cũng không bị đả kích quá lớn: “Em thực sự chân thành mà, chị có điều kiện hay băn khoăn gì cứ nói với em. Nói không chừng chúng ta có thể thương lượng rồi giải quyết?”
Không biết tại sao Triệu Nghệ Nam lại có cảm giác mình đang nói chuyện với Kim Mê, thế là cô ấy nhìn Mạnh Xán Nhiên rồi hỏi: “Cô Mạnh, tại sao cô lại nhất quyết đến tìm tôi? Mặc dù trước đó cô có rất nhiều tin xấu nhưng hai lần lên sân khấu gần đây đã khiến dư luận chống đối cô bắt đầu thay đổi, dựa vào điều kiện của cô muốn tìm một người quản lý tốt không khó.”
Kim Mê nhìn cô ấy, chớp mắt: “Vừa rồi chị nói đã hai mươi năm chị không tiếp xúc với chuyện của giới giải trí, sao chị lại hiểu rõ chuyện của em thế? Lẽ nào chị là người hâm mộ của em sao? Vậy thì chị càng nên đồng ý với yêu cầu của em, chúng ta cùng nhau đánh một trận lớn.”
Triệu Nghệ Nam hơi hoảng hốt, trong một khoảnh khắc, cô ấy như quay lại hai mươi năm trước, lúc còn tràn trề ý chí.
“Tôi không hiểu chuyện của giới giải trí, tôi chỉ lên mạng hóng chuyện thôi.” Triệu Nghệ Nam đứng dậy, thái độ lạnh đi không ít: “Cô Mạnh, chuyện của cô tôi thực sự không giúp được, cô về đi.”