Vì sắc mặt Triệu Thụy Hoài thay đổi không ngừng còn Trì Tự thì không nói không rằng, vốn dĩ bữa tiệc phải đến hơn 12 giờ mới kết thúc cuối cùng lại thành tan tiệc trong mười phút.
Tuy là bước chân Trì Tự có chút loạn choạng, nhưng vẫn ra cửa nhà hàng một cách thuận lợi.
Chủ tịch Vương sắp xếp tài xế đưa họ về khách sạn.
Hai nơi này đi xe không đến năm phút, lúc xe dừng lại, Trì Tự xuýt nữa thì từ ghế phụ bò ra ngoài.
Anh ngồi xổm bên cạnh bồn hoa nôn khan nửa ngày, cái gì cũng không nôn ra được, sau đó được Triệu Thụy Hoài đỡ về phòng.
“Thẻ phòng em đâu?”
“Thẻ phòng ở…ở trong túi. Hình như tôi để trong túi…” Hai chân Trì Tự đã không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào trên vai hắn. Lúc nói chuyện, hơi thở ấm nóng đều phả lên vành tai Triệu Thụy Hoài.
Sau eo Triệu Thụy Hoài như có ai chạm nhẹ, cơ thể hơi run lên. Hắn hơi mất tự nhiên cúi người, định tìm thẻ phòng trong túi Trì Tự.
Trì Tự mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ngà, vạt áo giấu trong quần tây tạo thành nếp gấp đẹp đẽ, ôm lấy vòng eo một cách tinh tế, hai chân thon dài thẳng tắp. Lực chú ý của Triệu Thụy Hoài bị mắt cá chân trắng tuyết kia hấp dẫn đôi chút.
Nó là một màu trắng lạnh lẽo, đặt giữa quần tây đen và giày da như có thể phát sáng, khiến người ta vô thức sinh nỗi xúc động muốn nắm lấy.
Nếu không phải Trì Tự đột nhiên đứng không vững, hơi cử động chân một chút, có lẽ hắn sẽ còn nhìn chằm chằm một lúc.
Triệu Thụy Hoài khẽ hít sâu một hơi, đưa tay sờ sờ túi quần Trì Tự. Bên trong chỉ có một cái điện thoại, không biết thẻ phòng có đặt cùng chỗ với điện thoại không. Triệu Thụy Hoái vói tay vào trong, lại không thể dịch chuyển. Lúc ghé vào trên người hắn, Trì Tự còn mơ màng nói nhỏ, “Ngứa…”
Em ngứa, tôi không ngứa chắc?
Xương cốt Triệu Thụy Hoài đều ngứa ngáy.
Hắn lấy mấy thứ đồ trong túi quần Trì Tự ra, chỉ có điện thoại và hóa đơn, “Không có thẻ phòng nha, em để đâu vậy?”
Trì Tự nhìn hắn, ánh mắt mê mang phủ một tầng sương mù.
“Em đúng là!” Triệu Thụy Hoài nghĩ đến việc mình còn phải kéo anh đi đến quầy lễ tân tìm người mở cửa, nhịn không được tức giận, “Xem ra tôi phải đổi một thư ký khác tửu lượng tốt hơn.”
Trì Tự sửng sốt, lắc lắc đầu, “Không! Không được! Không được!”
Triệu Thụy Hoài vui vẻ, “Nếu em dám bật lại, ngày mai tôi lập tức sa thải em.”
Trì Tự ủy khuất mấp máy môi, đỏ mắt dựa vào vai hắn.
“Ấy, khóc đi, em khóc thì tôi không sa thải em nữa.”
Trì Tự híp mắt không trả lời, chắc là buồn ngủ rồi.
Triệu Thụy Hoài nhìn hàng mi dài kia, đột nhiên phát hiện mình vừa ngu ngốc chừng nào. Hắn vậy mà lại trêu một con ma men như một đứa nhóc.
Điên rồi!
Triệu Thụy Hoài nghiến răng, cõng Trì Tự ra quầy tiếp tân.
Trước khi đám người Triệu Thụy Hoài tới đây, người trong khách sạn đã họp qua một lần, đối với khách của tập đoàn Đại Hòa nhất định phải chiêu đãi thật tốt. Vì vậy mà cô gái ở quầy tiếp tân không nhiều lời mà trực tiếp lấy thẻ phòng giúp hắn mở cửa, còn gọi thêm một người phục vụ trẻ tuổi giúp hắn đỡ Trì Tự.
“Không cần, tôi tự đi được.” Trì Tự tuy không mập, nhưng bám người rất chặt. Ngay cả Triệu Thụy Hoài thân thể khỏe mạnh, trên mũi cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn cảm thấy, người phục vụ kia gầy nhom, không có tí lực nào, không chừng sẽ làm Trì Tự ngã chổng vó, nếu bị thương sẽ rất phiền, lịch trình sau đó sẽ bị ảnh hưởng, công ty còn phải bồi thường, dù sao để hắn cõng cũng an toàn hơn.
Sau khi đưa Trì Tự về phòng, Triệu Thụy Hoài cũng có chút mệt, ngồi trên ghế thở hổn hển.
“Ôi…”
Nghe anh phát ra âm thanh khó chịu, Triệu Thụy Hoài toan đi qua, “Làm sao?”
Trì Tự ghé vào trên giường, trên người nồng nặc mùi rượu, “Tôi muốn uống nước.”
“Uống nước hả? Em chờ chút.”
Triệu Thụy Hoài cầm một chai nước khoáng, vặn ra xong thì đặt lên tủ đầu giường. Hắn ngồi ở mép giường, kéo Trì Tự tới, ôm trong lòng mình rồi mới cầm chai nước đưa lên môi anh, “Uống đi, chậm thôi.” (UwU)
Trì Tự muốn tự mình cầm chai nước, nhưng chai nước hơi lớn, lòng bàn tay mỏng manh mềm mại đặt lên mu bàn tay Triệu Thụy Hoài.
Triệu Thụy Hoài là người đang sốt, cơ thể rất nóng. Hắn nhìn Trì Tự rũ mắt, mặt hồng hồng, miệng nhỏ uống nước, cánh môi vốn hơi khô dần căng hồng lên. Hắn lại càng nóng hơn, cũng muốn uống nước.
“Ái…” Triệu Thụy Hoài thất thần nhìn nước từ khóe miệng Trì Tự chảy ra, rồi chảy đến cổ áo sơ mi. Cổ áo và ngực đều ướt một mảng lớn, dính trên da thịt. Trì Tự bị lạnh rùng mình một cái. Anh nhắm chặt hai mắt, hơi nhíu mày, gương mặt vô cùng trong sáng, dịu dàng. Giờ phút này muốn ôm anh vào lòng mà bắt nạt chút yếu ớt mong manh ấy.
Triệu Thụy Hoài hoảng hốt đứng dậy, không ngừng đảo quanh mép giường, ra sức giật giật tóc làm cho kiểu tóc được tạo kiểu bị rối tung, nom như vừa bị sét đánh.
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Sau một tràng tiếng bước chân dồn dập liền có tiếng cửa phòng bị đóng mạnh.
Trì Tự nằm trên giường, cởi nút áo, chậm chạp chui vào trong chăn.
Vì liên hoan đêm qua có rất nhiều nhân viên uống say, nên giờ tập hợp vào hôm sau là lúc 10 giờ sáng.
Hành trình hôm nay là lên chùa Đại Bi thắp hương. Trì Tự tắm xong thì mặc vào bộ đồ thể thao. Trên núi gió lớn, chắc chắn sẽ lạnh hơn so với chân núi, Trì Tự định sẽ mặc thêm áo khoác. Nhưng hôm qua lúc Triệu Thụy Hoài rơi xuống nước, anh đã đem cái áo khoác duy nhất ra rồi, vậy nên chỉ có thể mặc đồ thể dục ra ngoài.
Triệu Thụy Hoài vậy mà rất biết nóng biết lạnh. Bên trong hắn mặc một chiếc áo lông vàng nhạt, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối.
Trì Tự vốn định tìm hắn, sẵn tiện lấy lại áo khoác, không nghĩ sẽ trùng hợp gặp hắn trong thang máy, kêu hắn trở lại phòng lấy áo khoác cũng không hay cho lắm, “Triệu tổng, chào buổi sáng.”
Tay Triệu Thụy Hoài đặt trong túi quần, dáng người cao lớn lạnh lùng không nhìn anh, đáp lại câu chào của anh cũng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Mặt nóng dán mông lạnh*! Trì Tự vẫn giữ sắc mặt như thường, anh khách sáo nói, “Cảm ơn Triệu tổng, hôm qua lại phiền anh đưa tôi về phòng.”
(热脸贴了冷屁股(Rè liǎn tiēle lěng pìgu) mặt nóng dán mông lạnh. Là một câu tục ngữ, ý chỉ một người được người khác nhiệt tình bắt chuyện nhưng lại chỉ lạnh nhạt ậm ừ, kiểu tạt xô nước lạnh vào mặt người ta í)
“Sau này em không thể uống thì uống ít lại đi, đêm qua làm chậm trễ nhiều việc.”
“Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Vì thái độ lạnh nhạt của Triệu Thụy Hoài, suốt quãng đường lên núi trước khi đến chùa Đại Bi, Trì Tự rất hiểu ý mà không đi cùng hắn, anh tự giác ngộ, một mình đi phía sau đoàn người.
Càng lên núi, gió xuân càng thấu xương, Trì Tự xoa xoa lòng bàn tay, cúi đầu xoa mặt mình đã lạnh đi.
Một đôi giày thể thao hồng nhạt dừng trước mặt anh, Trì Tự ngước nhìn, lọt vào tầm mắt là một gương mặt tròn đang tươi cười, “Thư kỳ Trì, sao anh mặc ít vậy, có lạnh không á?”
Trì Tự nhìn thoáng qua áo khoác bóng chày trên khuỷu tay cô gái, “Tôi không lạnh.”
Dương Mộng cười rộ lên, đôi mắt cong cong, híp lại. Cô đem chiếc áo khoác bóng chày nhét vào lòng Trì Tự, “Mặc vào đi, nếu đổ bệnh chỉ tội cho mình thôi, tôi lo có người bị lạnh nên mới mang thêm một cái áo khoác. Thật ra tôi vừa định mang tới cho anh, nhưng mà nhiều người quá, sợ anh ngại.”
Cô nàng nói một câu vô cùng chính xác, đổ bệnh chỉ tội cho bản thân. Trì Tự sợ nhất là đổ bệnh, không ai chăm sóc, có vẻ hơi thảm.
“Cảm ơn”
Thấy Trì Tự mặc chiếc áo khoác bóng chày màu hồng rồi, Dương Mộng càng cười tươi hơn, “Rất hợp nhá. Da anh trắng, mặc màu này rất đẹp luôn.”
Cô vừa khen vừa đi đến cạnh Trì Tự.
Đúng lúc Trì Tự cũng có lời muốn nói, “Nghe thư ký Tống nói cô tốt nghiệp Hoa Đại.”
Dương Mộng lập tức luyến thoắng, hận không thể đem tất cả những chuyện của mình kể ra hết cho Trì Tự, “Ừ ừ, tôi học thiết kế nội thất ở Hoa Đại. Vốn là muốn học thiết kế thời trang, nhưng bố mẹ nói sau khi tốt nghiệp khó tìm việc, lúc đó chị họ tôi vừa vào Đại Hòa thực tập, chị ấy nói với mẹ tôi làm thiết kế nội thất vừa nhàn, đãi ngộ lại tốt, tương lai chúng tôi có thể vừa đi làm vừa chăm sóc lẫn nhau.”
Trì Tự hai lần muốn mở miệng, lại không tìm được thời điểm thích hợp ngắt lời cô nàng, chỉ đành im lặng chờ cô nàng nói xong.
Sau đó, Dương Mộng hỏi anh, “Thư ký Trì tốt nghiệp ở
Dân Đại ha? Thật ra trước kia tôi cũng rất muốn vào Dân Đại, chỉ là điểm Dân Đại quá cao, tôi thiếu tận mười mấy điểm lận. Lúc thi đại học anh bao nhiêu điểm á?”
(Dân Đại chắc là đại học Nhân dân Trung Hoa, trường thứ dữ á huhu)
“Tôi được cử đi học, cô…”
“Được cử tới Dân Đại á? Anh cũng quá lợi hại đi!”
Trì Tự nhịn rất khó chịu.
Anh phát hiện tính cách hai chị em họ này có vài điểm tương đồng từ góc độ nào đó, “Cô có thể cho tôi nói một câu không?”
Dương Mộng bỗng ngưng cười, cô gục đầu xuống, thoạt nhìn rất đáng thương, “Tôi biết anh định nói gì, có thể không nói không?”
Trì Tự nghĩ, mình chắc sẽ thích hợp hơn nếu ở bên cô gái như Dương Mộng. Cô lạc quan vui tính, chu đáo, lương thiện, có chút bướng bỉnh nhưng đối với chuyện quan trọng luôn rất nghe lời, cha mẹ cũng là người tốt bụng rộng lượng. Có một gia cảnh vô cùng tốt, nếu ở bên nhau cuộc sống tương lai sẽ là cuộc sống bình đạm ấm áp mà anh hằng hy vọng, “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”
Dương Mộng lập tức nước mắt lưng tròng, cảm giác giây tiếp theo sẽ khóc ầm lên, “Có tiện nói tôi biết đó là ai không? Tôi muốn biết. Tôi có chỗ nào không bằng cô ta?”
“Cô rất ưu tú, không cần so sánh với người nào khác, thích là thích, là thứ tình cảm không thể điều khiển được.”
“…”
Trì Tự cho cô nàng thời gian để bình tĩnh, bước nhanh về hướng đoàn người.
Triệu Thụy Hoài ở phía trước cách anh không xa. Nhìn thấy áo khoác trên người anh thì ngẩn ra một chút, kinh ngạc hỏi, “Đây là áo của ai?”
Trì Tự rất muốn cười, ông chủ rõ ràng biết đây là áo của ai, toàn bộ quá trình đều nhìn thấy rõ ràng, vậy mà lại làm bộ làm tịch hỏi.
Là chờ ở đây, tìm cho mình đường lui sao?
“Triệu tổng.”
“Ừm?”
“Sau này anh muốn tìm người thế nào để kết hôn?”
Triệu Thụy Hoài trừng mắt nhìn anh, không trả lời. Nhưng Trì Tự biết, sau này sự nghiệp của hắn ổn định tất nhiên sẽ tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn, sinh một đứa trẻ thông minh như hắn, đáng yêu như hắn làm người thừa kế.
Nhưng đó là việc của sau năm 35 tuổi mới xảy ra.
Trước đó, Trì Tự muốn thích hắn, cho dù thứ mà tương lai chờ đợi là những hận thù đếm không xuể
_______________________________
Hết chương 19