Để ý đến ánh mắt Triệu Thụy Hoài, Trì Tự sờ sờ góc áo, nhẹ giọng hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
"Ừm." Triệu Thụy Hoài than một tiếng, tầm mắt hắn hạ xuống, không một chút mất tự nhiên, "Quản lý, chọn một đôi giày mới cho cậu ấy."
"Vị tiên sinh này, size là của anh là bao nhiêu ạ?"
Trì Tự không trả lời, có chút xấu hổ nhìn về phía Triệu Thụy Hoài, "Triệu tổng, có phải là làm anh tốn kém quá rồi không?"
Lúc này Triệu Thụy Hoài mới ngước mắt nhìn anh, bộ dáng nhíu chặt mày cho người ta thấy một cảm giác vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Trì Tự rất có khả năng quan sát, liền báo cho quản lí size giày của mình. Anh thức thời làm biểu cảm Triệu Thụy Hoài nhu hòa đi không ít. Đổi dáng ngồi, tiếp tục lật tạp chí.
Tạp chí thời trang, lật liên tục như vậy, rõ ràng là cũng chỉ xem hình.
Trì Tự thầm tố cáo ông chủ làm bộ làm tịch trong lòng, ngoài mặt lại vô cùng cảm kích.
Rất nhanh quản lý đã đem tới một đôi giày da màu đen được chạm khắc của Anh, vừa hợp với Tây trang kẻ sọc xanh đậm của Trì Tự. Trong cái thanh lịch, cổ điển lại có chút lịch sự, phong độ. Ngay cả nữ quản lí cực ít nói chuyện cũng mở lời khen ngợi, "Anh thật sự rất hợp với bộ đồ này, rất ít khách có thể vừa vặn với bộ đồ được như anh. Thực sự rất đẹp trai."
Bốp.
Tạp chí bị ném trên bàn trà thủy tinh.
Triệu Thụy Hoài đứng lên, thong thả cài cúc áo rồi đi đến trước mặt Trì Tự. Tư thế kia, rất giống khổng tước xòe đuôi. (:'))
Ngài khổng tước giơ tay chỉ vài món đồ vừa được nữ quản lý chuẩn bị, "Mấy cái này, tìm đúng số đo của tôi rồi tính tiền."
"Ngài không mặc thử sao ạ?"
Trì Tự vội nói, "Triệu tổng của chúng tôi mặc gì cũng đẹp, không cần thử."
Thật! Trì Tự không nịnh. Anh chỉ nghĩ đơn giản là để Triệu tổng tự mình nói lời này sẽ rất mất mặt.
Nhưng mà, Triệu tổng được tâng bốc rất vui vẻ.
Trì Tự không khỏi nghi hoặc lần nữa, Triệu Thụy Hoài hai mươi tám tuổi tự luyến như vậy, sao trước kia anh lại không biết?
Qua tết Nguyên Đán không đến hai ngày chính là ngày họp thường niên của công ty.
Tổng kết cuối năm sẽ từ hai rưỡi chiều đến sáu giờ mười. Trì Tự ngồi ì trên ghế gần bốn tiếng đồng hồ, đầu óc đang mơ màng sắp đình công thì nghe Giám đốc tuyên bố tan họp, "Hy vọng bữa tiệc tối nay, mọi người thể vui vẻ thoải mái tham gia. Một lần nữa cảm ơn toàn thể nhân viên của Tập đoàn quản lý khách sạn Đại Hòa đã làm việc chăm chỉ trong năm qua."
Trì Tự máy móc vỗ tay, nhìn theo hướng Giám đốc rời đi từ cửa sau phòng họp.
A, cuối cùng cũng kết thúc.
Lại nhìn sang Triệu Thụy Hoài, sổ tay trước mặt đã vẽ đầy những con thỏ lưu manh.
Quả nhiên, cậu chủ cũng cảm thấy không hứng thú.
"Triệu tổng, Triệu tổng."
"À, xong rồi." Triệu Thụy Hoài duỗi người, chậm rãi rời phòng họp. Nhìn bước chân, còn có chút phong thái công tử nhà giàu.
Toàn thể 'nhân viên vất vả cần cù làm việc cả năm' nhìn chằm chằm bóng dáng hắn dần biến mất lập tức thở phào.
Hai ngọn núi lớn đã đi rồi, không được thư giãn một chút sao?
Trì Tự cười cười, nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ trên bàn. Anh muốn vội đi nhờ xe ông chủ về nhà thay quần áo. Bảy giờ anh còn phải chủ trì mở màn cho tiệc tối.
Xui xẻo chính là Triệu Thụy Hoài trở lại văn phòng, lại vào nhà vệ sinh.
Tiệc tối của buổi họp thường niên được công ty tổ chức ở tầng cao nhất của khách sạn Hoa Nghị, cách chung cư Vân Cảnh mười phút lái xe. Trì Tự còn định chuẩn bị trước hai mươi phút. Nhưng nếu về chung cư Vân Cảnh, thời gian còn lại của Trì Tự sẽ tương đối eo hẹp.
Chỉ mỗi Triệu Thụy Hoài là có thời gian dư dả. Hắn là Phó Giám đốc, bảy giờ rưỡi tới đó cũng được.
Trì Tự có chút phiền não, anh sợ lúc xuống lầu sẽ bắt xe không được.
Đang lo, Triệu Thụy Hoài ngồi đằng sau mở miệng, "Đợi lát nữa chú Ba sẽ chờ em dưới lầu, em tới Hoa Nghị trước đi."
Vấn đề lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, Trì tự xoay đầu, vô cùng cảm kích nói, "Cảm ơn Triệu tổng thông cảm."
Triệu Thụy Hoài thoáng nhìn anh, khóe miệng cong lên một chút.
Cười.
Buồn cười chỗ nào?
Một biểu hiện nhỏ của Triệu Thụy Hoài làm Trì Tự bối rối hơn nửa ngày. Nhân lúc hắn đang vội thay quần áo, anh chạy xuống lầu nhanh như chớp. Đến khi ngồi trên xe chú Ba mới bừng tỉnh đại ngộ.
Triệu Thụy Hoài rất có khả năng là cố ý vào nhà vệ sinh kéo dài thời gian.
Muốn để anh sốt ruột.
Sau đó lại ban ơn cho anh.
"Là sao trời?"
Chú Ba ở bên cạnh hỏi, "Sao vậy?"
Trì Tự lắc đầu, cười nói, "Không sao."
Nhờ phúc Triệu Thụy Hoài, Trì Tự đến khách sạn Hoa Nghị đúng giờ.
Tống trưởng kế hoạch đã chờ ở đó. Nhà ả cách khách sạn Hoa Nghị xa hơn nên ả trực tiếp mang lễ phục đến đây để thay.
Không thể không nói, Tống Đại Minh Bạch thật sự không tệ, mọi mặt đều có tố chất của vợ nhỏ. Mặc chiếc đầm maxi dáng dài màu đỏ trông ả rất giống nữ MC trong Gala hội xuân.
Mà Tống Đại Minh Bạch cũng dùng ánh mặt như vậy nhìn anh, "Thư ký Trì đúng là người đẹp vì lụa, anh vừa thay đồ tôi liền nhận không ra. Trời ơi, cả người đều là Armani. Anh thật sự tới để hẹn hò luôn."
Trì Tự sửng sốt một chút mới nhớ ra hai chữ 'hẹn hò' từ đâu mà đến, "Không có, không phải cô nói họp thường niên nên mặc long trọng một chút sao?"
"Anh có chỗ nào là 'long trọng một chút'? Anh đây là quá long trọng luôn." Đối với một nhân viên văn phòng bình thường mà nói, một bộ quần áo năm sáu vạn là quá xa xỉ, Tống Đại Minh Bạch sáng mắt nhìn anh, "Người giàu có nha, thâm tàng bất lộ nha!"
Trì Tự bị ả nói có chút bực bội, "Đừng phí thời gian, nhanh đi chuẩn bị đi."
"Được được được, giờ chúng ta xem đoạn này một lần, đợi lát nữa múa mở màn kết thúc, anh liền..."
Bộ dáng lúc thư ký Tống nghiêm túc làm việc so với lúc ả hao tâm tốn sức câu dẫn công chủ càng có mị lực hơn. Đây là lý do tại sao đôi lúc ả phạm những lỗi nhỏ, Triệu Thụy Hoài sẽ giả vờ không thấy.
Bảy giờ đúng, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên chính là vũ đạo mở màn. Mười mấy thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp từ bộ phận thiết kế mặc sườn xám, cầm quạt tròn, biểu diễn vũ đạo cổ phong. Mỗi hành động cử chỉ đều lộ ra dáng vẻ thướt tha khiến nam nhân viên dưới khán đài vỗ tay không ngừng.
Trì Tự không có thời gian để ý vũ đạo của bọn họ có đẹp hay không, lời thoại trong tay mới là chuyện chính của anh bây giờ. Trí nhớ Trì Tự không được tốt lắm, anh sợ lát nữa lên sân khấu sẽ quên lời, cho nên muốn đọc lại một lần nữa, "Năm mới, chúc toàn thể nhân viên..."
Anh bên này lẩm bẩm, Tống Đại Minh Bạch một bên chọc chọc cánh tay anh, "Trì Tự."
"Có chuyện gì thì nói."
"Anh ngẩng đầu, nhìn...nhìn...cô gái hàng đầu tiên, thứ hai, bên phải."
Trì tự nhìn theo hướng ả chỉ. Đó là một cô gái mặt tròn, mắt không to, cười rộ lên trong rất ngọt ngào.
Trong lòng Trì Tự hiểu rõ, cúi đầu lần nữa.
"Thế nào, thế nào."
"Chẳng thế nào."
Tống Đại Minh Bạch giới thiệu cho anh rất nhiều bạn gái. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô bé này đều đứng đầu. Nhưng ở kiếp trước, sáu tháng sau khi công ty tổ chức đại hội thể thao, lúc đó anh đã mua cho mình một căn nhà, thuộc diện nam thanh niên có điều kiện.
"Anh nhìn kĩ đi." Tống Đại Minh Bạch không vui, vì cô gái kia là em họ ả. Chính là vì ả thấy Trì Tự tính cách tốt, lại đẹp trai, việc làm tiền lương cũng tốt, không có sở thích xấu, muốn giới thiệu em họ mình cho anh, sau này em họ ở công ty cũng có thể có người chiếu cố. Chẳng qua, Trì Tự không phải người ở đây, không xe không phòng, ngày thường tiêu tiền keo kiệt cho nên do dự mãi mà không quyết tâm. Hôm nay vừa thấy không phải không có tiền, biết được cuộc sống mới muốn giới thiệu để anh làm quen.
Không nghĩ đến Trì Tự lại coi thường em họ ả.
"Con bé tốt nghiệp khoa thiết kế Hoa đại, người nhà là dân ở đây, có hai căn nhà ở Tam Hoàn. Ngoại hình, tài hoa, gia cảnh, điểm nào không tốt chứ!"
(mình không biết "tam hoàn" là cái gì luôn, trong QT nó ghi vậy T_T)
Trì Tự thực hâm mộ ả coi trọng người thân, chẳng qua... "Tôi thích người dáng cao."
Tống Đại Minh Bạch tức trợn trắng mắt, "Anh còn chưa đến 1m8, còn muốn tìm người cao?"
"Cô body shaming tôi."
"Tôi tôi tôi tôi..."
Kết thúc vũ đạo mở màn, Trì Tự lên sân khấu trước.
Mà Tống Đại Minh Bạch vừa bị chọc tức, miệng còn run run, sau đó liền hóa thân thành MC xuân vãn.
Phân đoạn xuất sắc được mong chờ nhất bữa tiệc chính là rút thăm trúng thưởng.
Trì Tự cầm mic, cười nhìn chăm chú nhân viên dưới khán đài, "Tiếp theo, trên màn hình lớn sẽ chọn ra mười nhân viên lên sân khấu, chiếc hộp trước mặt tôi có mười con số, con số được rút ra sẽ tương ứng với giải thưởng của lần này."
Tống Đại Minh Bạch nói tiếp, "Giải nhất là điện thoại mới nhất của Apple, trị giá năm nghìn nhân dân tệ. Giải nhì là máy hút bụi, trị giá ba nghìn nhân dân tệ, giải ba..."
Trên sân khấu bỗng nổi lên điệu nhạc hồi hộp.
"Giải ba nhất định là mọi người không nghĩ đến."
"Có muốn biết không?"
Trì Tự chỉ nhìn đoạn thoại của mình, giải ba là cái gì anh cũng không rõ lắm, nên cũng không khỏi tò mò nhìn về phía Tống Đại Minh Bạch.
"Giải ba chính là cùng Phó giám đốc tuổi trẻ đầy hứa hẹn nhất trong công ty chúng ta nhảy một bài, không biết là ai có vinh hạnh này ha."
Shttt
Trì Tự không khỏi mắng thầm trong lòng.
Anh nhớ rõ, trước kia họp thường niên không có đoạn này mà.
Là cái gì cho Tống Đại Minh Bạch dũng khí, để ả dám công khai lấy Triệu Thụy Hoài làm phần thưởng. Nếu anh đoán không sai, với can đảm của Tống Đại Minh Bạch ả sẽ còn gian lận, đem giải ba may mắn phát cho bản thân.
Cái này cũng quá lộ liễu đi?
Nhân lúc mọi người đang tập trung trên màn hình lớn, Trì Tự thu mic, đi đến cạnh ả, cau mày hỏi, "Sao cô lại làm thế này? Năm mới muốn đổi việc làm sao?"
"Anh đừng oan uổng người tốt, vốn không phải còn có đoạn này sao? Nhân viên nữ ưu tú nhất năm cùng Giám đốc nhảy mở màn, chỉ là năm nay Giám đốc không tham gia, cho nên Phó giám đốc lên sàn."
Trì Tự nghiến răng nghiến lợi, "Đây là rút thăm trúng thưởng."
"Tôi biết mà." Tống Đại Minh Bạch vô cùng bình tĩnh, "Nữ nhân viên ưu tú nhất chắc chắn không phải tôi. Tôi có thể là một xíu cơ hội cũng không có đâu. Cho nên tôi cố ý hỏi Triệu tổng, đem múa mở màn đổi thành rút thăm trúng thưởng được không, như vậy không chỉ thú vị, tôi còn có thể có một phần mười cơ hội."
Trì Tự trợn tròn mắt hỏi, "Triệu tổng đồng ý?"
"Đồng ý rồi."
"..."
Lúc Trì Tự không còn lời nào để nói, Tống Đại Minh Bạch tiến lên một bước, "Được rồi, hiện tại mười cái tên may mắn đã được chọn ra."
Ả xoay người nhìn về phía màn hình lớn, ngẩn người.
Trì Tự đi theo qua xem, tên của Tống Giai Từ xếp hạng giữa nhờ gian lận, mà cái tên cuối cùng, là Trì Tự.
(mình xin lỗi, đến câu cuối rồi mà còn chém, nhưng thực sự không biết đoạn Tống Giai Từ phải dịch thế nào T_T)
_____________________________
Hết chương 11