Không thể không nói, ông chủ đôi khi thật sự rất ngốc.
Có thể đây là nguyên nhân ngày thường không ai cùng hắn nói đùa đi. Hắn nghe bất kể lời nào cũng coi là thật, nói gì cũng đều để trong lòng.
Trì Tự nắm chặt tay, nghiêm túc trả lời, "Không có, chúng tôi chỉ tùy tiện nói vài câu thôi."
Tống Đại Minh Bạch ở một bên vội đưa qua một tờ bản thảo bài diễn thuyết, "Triệu tổng, đây là diễn văn họp thường niên của ngài, tôi đã giúp ngài viết xong."
"Ừm." Triệu Thụy Hoài nhận lấy, nhìn lướt qua từ đầu tới đuôi, chân mày vừa giãn ra lập tức nhíu lại, "Dài vậy sao?"
"ừm...có cần tôi lượt bớt một ít không?"
"Kệ đi."
Hắn cầm bản thảo bài diễn thuyết trở vào văn phòng.
Trì Tự thu hồi tầm mắt, rất quy củ ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu xử lý đống việc trên tay.
Tống Đại Minh Bạch thực sự không đủ nhãn lực để nhìn ra, nhỏ giọng hỏi, "Triệu tổng có ý gì vậy? Là có hài lòng hay không?"
Nghĩ không ra sao?
Khẳng định là nghĩ không ra.
Trì Tự nghiêng người, xoay bút bi hai vòng, trong ánh mắt lên vẻ kiêu ngạo của người từng trải, "Chẳng lẽ cô nhìn không ra Triệu tổng vô cùng ghét những bản thảo cần phải học thuộc đó sao?"
"A, có sao?"
"Lần sau viết bản thảo diễn thuyết gì đó, cố gắng viết ngắn gọn một chút. Anh ta đọc thoải mái, chúng ta nghe cũng vui vẻ."
Tống Đại Minh Bạch như nghĩ gì đó, gật gật đầu, lại cợt nhả đưa cho anh hộp sữa chua, "Thư ký Trì, anh và Triệu tổng thân hơn, có chuyện gì tôi không biết, anh phải nói cho tôi nghe nha."
Trì Tự nhận lấy hộp sữa chua, xua xua tay, "Được rồi, tôi đang vội."
"Vậy anh làm việc đi, tôi có hẹn mấy nữ nhân viên phòng thiết kế ở dưới lầu tập vũ đạo, xuống trước đây." ả đi chưa được mấy bước bỗng quay người lại, "Anh đừng quên mua một bộ đồ tây trang trọng một chút."
"Tôi mặc cái này luôn không được sao?"
"Sao mà được, anh mặc quá tùy tiện, làm sao tôi có thể mặc lễ phục của mình được? Ý tôi là, đó không phải là một buổi hẹn hò đội lốp họp thường niên sao? Anh không chỉnh chu, bướm nhỏ có thể bay đến chỗ anh sao? Thư ký Trì, tôi đang nghĩ cho anh đó." Tống Đại Minh Bạch chân thành nhìn anh.
Thật ra ả nói cũng có lý, bình thường nhân viên đi làm cũng chỉ trong phạm vi bấy nhiêu bộ phận, bấy nhiêu phòng đó, người họ quen được cũng chỉ là vài người gần mình. Trong công việc lại có vài mâu thuẫn nhỏ, muốn nảy sinh tình yêu văn phòng là việc vô cùng khó khăn. Cũng chỉ có thể nhờ mấy cuộc họp thường niên do công ty tổ chức, hoặc là thời điểm diễn ra đại hội thể thao mới có thể nhân lúc đó mở rộng các mối quan hệ, giải quyết vấn đề độc thân của mình. Cho nên, diện quần áo phải giống như đi dự đám cưới người yêu cũ.
Trì Tự không phải vì để thoát ế, cũng không thể ăn mặc keo kiệt quá làm mất mặt ông chủ.
"Tôi hiểu rồi, cô đi làm việc cô đi."
Như thế, Tống Đại Minh Bạch thỏa mãn rời đi.
Trì Tự bận rộn với đống việc trong tay. Vừa nhìn giờ, còn nửa tiếng nữa là giờ tan tầm.
Anh đem văn kiện trên bàn sắp xếp gọn lại, đứng dậy đi đến văn phòng Triệu Phó giám đốc.
"Triệu tổng, đây là bản tống kết cuối năm do từng bộ phận gửi lên."
Triệu Thụy Hoài ngước lên nhìn anh, nhỏ giọng nói, "Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Anh vào hôm tết Nguyên Đán, về sau một ngày."
"Đã đặt rồi ạ. Nhưng hôm tết ở Anh có thể có mưa to, dự tính khoảng hai ngày mới có thể về."
Triệu Xương Nguyên cùng người vợ Cao Tình Hoa này, hàng năm ở Anh quốc, chỉ có lúc ăn tết hoặc lúc công ty mở đại hội cổ đông mới về nước. Cho nên, nhưng dịp lễ như tết Nguyên Đán, Đoan Ngọ hay trung thu đều là Triệu Thụy Hoài phải ra nước ngoài.
Trước kia, Trì Tự ghét nhất chính là giúp hắn đặt vé máy bay.
"Ừm."
"Tôi ra ngoài trước."
"Đợi chút." ghế dựa kẽo kẹt một tiếng. Đột nhiên Triệu Thụy Hoài đứng lên, "Vừa...vừa...vừa lúc hôm nay có thời gian rảnh, cùng tôi đi đặt quần áo họp thường niên đi."
Trì Tự chỉ lo nhìn chằm chằm ghế dựa, không để ý trong lời hắn ấp úng hai lần, "Triệu tổng, anh cần tôi nhờ người đổi ghế không?"
"Ghế hả? Đổi đi, em cũng đổi luôn, năm mới vận mới."
"Được." Trì Tự một bên cùng hắn đi ra ngoài, một bên lấy điện thoại ra soạn tin nhắn.
Soạn tin nhắn được một nửa, anh bỗng phản ứng lại, Triệu Thụy Hoài chính là đang bù đắp cho anh mà.
Lại dẫn anh đi mua quần áo, lại đổi ghế cho anh, đem những áy náy biểu hiện rõ ràng như vậy.
Trước kia một chút anh cũng không cảm nhận được.
Sầm.
Trì Tự cầm điện thoại, miên man suy nghĩ, ngẩn ngơ một lúc rất nhanh liền va đầu vào vai Triệu Thụy Hoài. Cú va chạm này đến trán anh còn đau, khỏi bàn tới Triệu Thụy Hoài.
Chán thật.
"Triệu...Triệu tổng, anh không sao chứ? Tôi không cố ý, thật xin lỗi."
Triệu Thụy Hoài ôn nhu, rộng lượng như vậy, quan hệ cá nhân của bọn họ lại tốt như vậy, cũng là người lãnh đạo trực tiếp, nắm tiền lương của anh trong tay, Trì Tự biết chừng mực, cho tới nay đều rất rõ giới hạn của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm, rất ít khi xảy ra sai lầm lớn.
Nhưng bây giờ, trong vòng một tháng, anh đã hai lần làm loại chuyện ngu ngốc.
Nội tâm Trì Tự sắp hỏng mất.
Anh không sợ chết mà ngẩng đầu, chỉ thấy Triệu Thụy Hoài che vai phải, cau mày mím môi, cố nặn một nụ cười trấn an, "Không sao, không sao, lúc đang đi thì đừng nhìn điện thoại."
"Thực xin lỗi."
Trì Tự nghĩ, anh một lần nữa phải định nghĩa lại độ bao dung của ông chủ.
Những tây trang mà ngày thường Triệu Thụy Hoài mặc, đa số là hàng thủ công từ Anh quốc. Nhưng, những trường hợp phải đi tiệc hắn đều theo thói quen mặc những thương hiệu phổ biến. Có hai nguyên nhân, một là đám ông chủ lớn trên thương trường chưa chắc tất cả đều biết hàng, mặc hàng đặt may hắn có thể sẽ bị chê cười là không có gu nên phải mặc những món đồ cao cấp mà mọi người đều biết để giữ thể diện. Hai là gu ăn mặc của Triệu Thụy Hoài cũng không tốt lắm, kiểu áo sơ mi nào phối với kiểu cà vạt nào có lúc sẽ làm hắn hoang mang, nên việc trực tiếp đi mua cả bộ sẽ dễ dàng hơn.
Quan trọng nhất chính là, Triệu Thụy Hoài có dáng người rất đẹp, không có chân ngắn và bụng bia, có thể trực tiếp mua đồ mà không cần phải giống những lão tổng khác, trước mười ngày nửa tháng phải đi đo bụng.
Bớt việc.
"Triệu tiên sinh, những cái này đều là mẫu mới nhất."
Triệu Thụy Hoài là khách quen, quản lý trong cửa hàng vô cùng hiểu sở thích của hắn. Đem tây trang mới phối với cà vạt xong, sau khi treo trước mặt hắn liền lui sang một bên, không nói nhiều nửa lời vô nghĩa.
Trì Tự mặt không biểu tình đứng bên cạnh ông chủ, mắt sáng rực nhìn lướt một vòng qua những bộ tây trang giá đắt đỏ, nhìn đắm đuối, trong lòng mừng thầm.
Anh biết, Triệu Thụy Hoài chắc chắn cũng sẽ mua cho mình một bộ.
Hời rồi hời rồi.
Cũng không thể trách Trì Tự có loại tâm lý hám lợi vặt này. Trước kia, cuộc sống anh khó khăn, một năm cũng chưa chắc có thể mua quần áo mới, lại phải nhìn những ánh mắt khinh miệt nhiều, nên đối với quần áo có một loại chấp niệm yêu thích cháy bỏng, đặc biệt là quần áo mới cao cấp.
"Trì Tự."
Nghe ông chủ gọi, Trì Tự lập tức tiến lên một bước, "Triệu tổng."
"Họp thường niên năm nay không phải em và thư ký Tống cùng chủ trì sao? Đừng để tôi mất mặt, chọn một bộ đi."
Trì Tự nhịn xuống khóe môi đang muốn nhếch lên của mình, lại nghiêm mặt nói, "Anh không cần tiêu hao, tôi tự mình mua là được rồi."
Triệu Thụy Hoài nghe thấy thật sự không vui, "Kêu em chọn thì cứ chọn đi." (ai nói vậy với tôi hộ cái được khum)
"Thư ký Tống biết được, sẽ có ý kiến."
"Em không nói, làm sao cô ấy biết được?"
Đây là sự khác biệt giữa người của ông chủ và cấp dưới đó!
Trì Tự lúc này cười lên, vô cùng thành khẩn nói cảm ơn, sau đó làm bộ như vô tình chọn bừa, chỉ chỉ tây trang mình vừa chọn kia, "Vậy lấy bộ này đi."
Quản lý đứng một bên liếc mắt nhìn Triệu Thụy Hoài một cái, cẩn thận hỏi, "Có cần áo sơ mi cùng cà vạt không?"
"Đương nhiên."
Thấy Triệu Thụy Hoài mắt cũng không thèm nháy một cái, quản lý không khỏi cảm khái trong lòng.
Đại khí.
Tây trang thêm áo sơ mi và cà vạt, không thể dưới năm vạn nhân dân tệ.
Nói chung, ông chủ chịu tiêu tiền cho thư ký mua quần áo chỉ có hai khả năng, một là tình nhân trên giường, hai là tâm phúc giúp mình làm chuyện không sáng tỏ.
Quản lý nhân cơ hội đo kích cỡ, âm thầm đánh giá Trì Tự.
Thoạt nhìn qua, cùng lắm là vừa mới tốt nghiệp đại học, thư ký này trông cũng rất thanh thuần, tuấn tú. Đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ. Đuôi mắt thon dài mị hoặc. Làn da trắng nõn, mềm mịn. Mũi không cao lắm, nhưng chóp mũi hơi hếch. Nhìn qua cũng không phải là xuất sắc. Thế nhưng lại tinh tế, đoan trang, còn có chút trong sáng, ôn hòa, thuộc kiểu càng nhìn càng thích.
Dáng người cũng khá đẹp. Chưa nói đến chân, chỉ eo thôi cũng sắp nhỏ hơn so với đại đa số con gái khác.
Điều kiện này dư sức làʍ t̠ìиɦ nhân.
Thế nhưng, nhìn cử chỉ hành động và khí chất trên người, lại giống tâm phúc hơn.
Nữ quản lý kiến thức rộng rãi cũng nhất thời phân vân không thể khẳng định.
Cô ta cầm thước dây vỗ vỗ vai Trì Tự, "Ngài cong lưng một chút, tôi giúp ngài đo chu vi cổ."
Trì Tự không cao lắm, ít khi gặp loại chuyện thế này, không khỏi nở nụ cười.
Mà Trì Tự cười, ngược lại làm nữ quản lý ngại ngùng, "Người cao không đủ, ngài thứ lỗi."
"Không sao."
Cô ta vừa ướm thước dây choàng lên cổ Trì Tự, Triệu Thụy Hoài ngồi chờ ở ghế sô pha không kiễn nhẫn bước tới, "Còn bao lâu nữa."
Nữ quản lý thu thước dây, "Xong rồi, có thể đi lấy quần áo."
Quay người, nữ quản lý quyết đoán.
Xem du͙© vọиɠ chiếm hữu này, hẳn là người vế trước, không thể nghi ngờ.
Thật đáng tiếc.
Tây trang vừa vặn nhanh chóng được đưa đến tay Trì Tự.
Triệu Thụy Hoài nói, "Em đi thử đi, chỗ nào không vừa còn sửa kịp, còn cách họp thường niên vài ngày thôi."
Ông chủ ngồi chỗ đó không ngừng lật tạp chí, thi thoảng nhìn đồng hồ một cái, Trì Tự cảm giác có thể lát nữa hắn có chuyện gấp, thời gian gấp rút, nên cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp vào phòng thử đồ.
Phật kháo kim trang, nhân kháo y trang.
(Câu này mình không hiểu nên mình để Hán Việt nhé, trong raw là 佛靠金装,人靠衣装 nhé)
Lời người xưa quả nhiên có lý.
Trì Tự vừa mở cửa, ánh mắt của quản lý như nhìn nữ chính trong phim thần tượng sau khi thay đổi diện mạo, bên cạnh là nhân vật nữ phụ vậy. (đoạn này mình chém gió vì hông hiểu:<)
Bộ tây trang hàng hiệu này là thứ mà Trì Tự từng mặc hàng ngày sau khi được thăng chức lên làm trợ lý đặc biệt cho Chủ tịch. Trong lòng cũng không có thay đổi gì lớn, mà chỉ đơn thuần cảm thấy cảm giác tuổi trẻ đầy hứa hẹn cũng rất tốt.
Khó trách Tống Đại Minh Bạch lại mong ước được làm vợ bé, thừa dịp tuổi còn trẻ phải hưởng thụ một lần.
"Triệu tổng, anh cảm thấy được chứ?"
Triệu Thụy Hoài nhìn chằm chằm anh từ đầu đến chân, từ dưới nhìn lên, tới tới lui lui nhiều lần mới mở miệng vàng ngọc, "Quay người lại đi."
Trì Tự nghe theo, quay người.
"Ừm, vừa vặn."
Ông chủ hài lòng với quần áo anh thích làm Trì Tự khẽ thở ra. Anh quay người lại, muốn tỏ lòng biết ơn với ông chủ.
Mà tầm mắt ông chủ còn treo bên hông anh, chưa kịp thu lại.
_____________________________
Hết chương 10