Chương 9: Mở hàng



Tiết Thụy cảm thấy vận khí của mình…… cũng không tính kém cỏi nhưng không mấy tốt. Nếu vận khí tốt đã không có người cha như vậy, còn có mẹ kế ngóng trông hắn xảy ra chuyện?

Kia…… rút thăm trúng thưởng có nên dùng?

Tích phân cùng tiền chờ đến thời cơ thích hợp mới có thể dùng.

Hắn không có rối rắm quá lâu, hiện tại đưa thứ này dụng ý khẳng định là để cho bọn họ dùng.

Vận khí tốt được thứ tốt, có lẽ khi gặp được nguy hiểm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, vận khí kém lại thêm không thực lực vậy chỉ có con đường chết.

Hắn nhấn nút sử dụng, ngay sau đó trước mắt xuất hiện một giao diện rút thăm trúng thưởng, giao diện khá đơn giản.

Sau khi rút thăm xong không triển lãm cho hắn xem, mà là trực tiếp đặt ở ba lô.

Hắn nhìn thoáng qua ba lô chính mình, có một thanh chủy thủ.

Chủy thủ hút máu ( kim ): Công kích quân địch sau hút máu, trị liệu vết thương. Hạn mức chứa đựng cao nhất là 5 mức máu, mỗi một mức có thể chữa khỏi một vết thương trí mạng.

Vũ khí! Hút máu, trị liệu!

Là thứ tốt!

Tiết Thụy chưa từng chơi qua trò này nhưng có thể nhìn ra thanh chủy thủ không đơn giản, chỉ cần công kích kẻ thù là có thể hút máu, hơn nữa còn có thể chuyển hóa thành giá trị trị liệu.

Vào lúc này, người bên cạnh lại mắng một tiếng.

“Tiền tài 100?! Cái quỷ đây! Vận khí ông đây sao lại kém như vậy?”

Người bên cạnh quay đầu nhìn về phía Tiết Thụy, không kiên nhẫn hỏi, “Nhận được cái gì?”

Tiết Thụy bịa chuyện nói, “Chúc may mắn lần sau.”

Đối phương sửng sốt một chút, “Hả?”

Người nọ có chút dại ra sờ tóc, “Chúc may mắn lần sau là cái quỷ gì? Huynh đệ cũng thật xui xẻo, ông đây tốt xấu còn đến một trăm!”

Tiết Thụy trầm mặc gật gật đầu.

Có thể cảm nhận ưu việt trên người Tiết Thụy, người nọ thay đổi ý định bắt chuyện: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy còn có thể ngủ được sao?”

Tiết Thụy nửa dựa vào gối đầu, đầu hướng bên trong, theo bản năng tránh tầm mắt đối phương, không cho hắn nhìn gương mặt thật của mình.

Nói thật ra, hắn ngủ không được nhưng cái người tên Tống Doanh nói buổi tối tốt nhất đừng ra cửa.

Hắn không cảm thấy Tống Doanh chỉ thuận miệng nói.

Cho nên hiện tại không thể ra ngoài, đặc biệt là vừa qua khỏi 12 giờ liền bắt đầu tính giờ. Nói cách khác, vừa rồi tới không có việc gì nhưng hiện tại mở cửa chạy ra bên ngoài nhất điịnh sẽ xảy ra chuyện.

.

“Ngủ không được……”

“Tên là gì?”

Tiết Thụy tùy tiện nói ra một cái tên giả, “Trịnh Ly.”

“Tôi là Ngô Ngân, tuổi tác tôi hẳn là lớn hơn, kêu một tiếng ca, ông đây che chở cho!”

Tiết Thụy trầm mặc một hồi, “Cảm ơn Ngô ca.”

Hiện tại tình huống không rõ, tạm thời không nên cùng những người khác xung đột. Chỉ là ẩn nhẫn mà thôi, nhiều năm như vậy, tính nhẫn nại rèn luyện không tồi, quan trọng nhất chính là có thể tồn tại trở về.

Tâm hư vinh Ngô Ngân thỏa mãn, “Tốt tốt tốt, mấy ngày nay đi theo, có Ngô ca che chở không ai dám khi dễ cậu, nhớ năm đó cầm đao đuổi theo chém……”

Ở thời điểm Ngô Ngân thổi phồng chiến tích vĩ đại, Tiết Thụy cẩn thận quan sát phòng này, bên trong đồ vật không nhiều lắm, hai giường còn có tủ quần áo cùng bàn ghế, một phòng tắm, không khác ký túc xá đại học là mấy.

Ngô Ngân ngáp một cái, không bao lâu ôm chăn ngủ rồi.

Tiết Thụy đứng dậy dạo trong phòng một vòng, mở ra tủ quần áo phát hiện bên trong có một ít quần áo đơn giản, nhìn rất mới, hẳn là có thể mặc.

Chỗ khác cũng xem xét một phen, chưa phát hiện cái gì dị thường.

Tạm thời không mở cửa lớn, hắn kéo bức màn nhìn bên ngoài, bên ngoài một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không tới.

Tiết Thụy không có biện pháp, một lần nữa kéo bức màn trở lại trên giường, hắn không dám ngủ như chết, nhưng không biết như thế nào, hắn ngủ rồi!



Lâm Nhạc Du từ từ tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong nhà: “Muộn rồi!”

Cậu ngồi dậy khom lưng duỗi tay tìm đồ dưới chân giường.

Không nghĩ tới ngày thường duỗi tay ra là có thể tìm được đủ thứ, hôm nay lại trống không.

Lâm Nhạc Du phát ngốc một hồi mới phản ứng lại đây không phải ký túc xá công trường, mà là thế giới vô tận, cậu làm công việc trông coi quầy quà vặt thôn Thượng Ca.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lâm Nhạc Du nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, 8 giờ rưỡi, thời gian mở cửa hàng còn cách một giờ, không cần vôi.

Cậu đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt, thuận tiện còn tắm rửa, quần áo bẩn ném vào máy giặt. Chọn lựa một ít đồ ăn trên kệ hàng, ăn sáng đơn giản rồi nấu thêm ấm nước sôi để pha trà.

Trong quầy bán quà vặt, không có di động cũng không có máy tính, vậy chỉ có thể uống uống trà nhìn xem phong cảnh gϊếŧ thời gian.

Cậu mở cửa, ánh nắng tươi sáng bên ngoài chiếu vào, thời tiết hôm nay phi thường tốt.

Lâm Nhạc Du ngồi sau quầy, mở ra ngăn kéo nhìn xuống, trống không, một phân tiền cũng không có. Nếu có người tới mua đồ, cậu lấy gì thối tiền?

3000 tiền tài trong giao diện có thể lấy sao? Lấy ra vẫn là chút tiền lẻ a?

Cậu nghĩ ngợi, lấy ra một khối tiền, trong tay xuất hiện một đống tiền xu. Dù sao Tống Doanh đã nói, tiền kiếm được có thể mang toàn bộ đi.

Nếu nói như vậy……

Không bao lâu, trong ngăn kéo nhiều thêm một đống tiền xu cùng một ít năm đồng, mười đồng, hai mươi đồng thậm chí là 50 đồng tiền giấy.

Mới mở cửa không bao lâu, từ bên ngoài đi tới một thiếu niên trẻ tuổi.

“Ông chủ, bán thuốc lá.”

.