Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Trở Thành NPC Thường Trú Trong Vô Hạn Lưu

Chương 33: Gϊếŧ người

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ông chủ!”

Lâm Nhạc Du đang ăn cơm trưa cùng Tiết Thụy, nghe có người kêu mới quay đầu nhìn lại: “Thôn trưởng.”

Người đứng ở cửa quầy bán quà vặt chính là Tống Doanh.

Lâm Nhạc Du đứng dậy đi ra ngoài, hai người đứng song song trước cửa.

“Thôn trưởng tới tìm có việc?”

Tống Doanh cười cười: “Không có chuyện gì lớn, đến xem cậu mấy ngày nay thế nào?”

Lâm Nhạc Du: “Không có vấn đề gì, khá tốt.”

Tống Doanh: “Vậy là tốt rồi, cậu mới đến không bao lâu, tôi còn tưởng sẽ không thích ứng, nếu không thành vấn đề, tôi an tâm rồi……”

Lâm Nhạc Du sờ sờ tóc: “Đúng rồi thôn trưởng, có một khách du lịch bên Nông Gia Nhạc tới nơi này thuê vài ngày, có được không?”

Tống Doanh cười cười: “Đương nhiên không sao, chỉ cần giường ngủ đủ là được, quan trọng là cậu có vui không?”

Lâm Nhạc Du: “Hắn đưa tiền, tôi đương nhiên vui.”

Quả nhiên giống như cậu nghĩ, mấu chốt là giường ngủ.

Tống Doanh: “Là vị khách ngày hôm qua tới ăn cơm?”

Lâm Nhạc Du: “Ừm.”

Trên mặt Tống Doanh tươi cười càng thêm rõ ràng: “Vậy thì tốt.”

Tiết Thụy ở bên trong ăn cơm loáng thoáng nghe được một chút, cụ thể là chuyện gì hắn không nghe rõ, Lâm Nhạc Du trở về tiếp tục ăn cơm, hắn cũng không hỏi.

Ở chỗ này nếu hỏi nhiều, không biết có thể sống đến cuối cùng hay không, ai biết NPC trước mắt kiêng kị cái gì.

Lâm Nhạc Du cũng không biết trong lòng Tiết Thụy suy nghĩ cái gì.

Hai người an tĩnh ăn xong cơm trưa, buổi chiều Tiết Thụy cũng trốn bên trong quầy bán quà vặt không đi ra ngoài. Đến 4 giờ rưỡi chiều, trong lúc thu dọn sạch sẽ, Ngô Ngân đi tới quầy bán quà vặt.

Lệ khí trong mắt Ngô Ngân nhiều hơn một ít, biến hóa rất lớn so với phía trước.

Ngô Ngân nhờ Lâm Nhạc Du lấy hai bình rượu và một gói thuốc lá rồi tự mình đi mua một ít đồ ăn, nước: “Ông chủ, bao nhiêu?”

“600.”

Toàn chọn đò ngon mua, đúng là kẻ có tiền.

Đời này trừ chuyển tiền cho người nhà, chưa từng dùng một lần nhiều tiền như vậy.

Ngô Ngân cầm đồ cũng không vội đi, cười hỏi: “Ông chủ, có biết tiểu Trịnh đi đâu không?”

Tiểu Trịnh? Đây là ai?

Lâm Nhạc Du: “Không quen biết.”

Ngô Ngân chớp mắt: “Chính là lần đầu tiên tôi tới đây có dẫn theo một người, thằng nhóc đó mua một cái mũ.”

Lâm Nhạc Du lắc đầu: “Không biết.”

Ngô Ngân bất đắc dĩ nhún vai.

Không có được đáp án, Ngô Ngân không có tiếp tục dây dưa, cầm đồ đi ra ngoài, vừa đi vừa mở một chai rượu, uống từng ngụm từng ngụm.

Dựa theo tốc độ uống rượu như vậy, hai bình rượu sẽ nhanh uống sạch, có lẽ nửa giờ sau sẽ tới mua rượu uống tiếp?

Tiết Thụy chờ Ngô Ngân hoàn toàn đi xa mới mở cửa phòng: “Ông chủ……”

Lâm Nhạc Du: “Hửm?”

Tiết Thụy: “Ngày hôm qua hai người chung phòng với tên đó đã chết, nhưng tên đó vẫn sống, ông chủ có biết lý do không?”

Lâm Nhạc Du: “Có lẽ là trốn kỹ?”

Tiết Thụy: “……”

Phải không?

Lâm Nhạc Du: “Muốn biết thì tự đi hỏi một chút đi.”

Tiết Thụy sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

Lâm Nhạc Du: “Tại sao?”

Tiết Thụy: “Quan hệ không tốt……”

Lâm Nhạc Du: “Đúng rồi, người nọ gọi cậu là tiểu Trịnh?”

Tiết Thụy: “Đúng vậy, tôi là Trịnh Ly.”

Trong lòng Lâm Nhạc Du cười thầm, quả nhiên là dùng tên giả, dùng tên thật là quá đơn thuần, nói thẳng là ngu xuẩn.

Tình huống của cậu và hắn không giống nhau…… Cho nên dùng tên thật hay giả đều không sao cả.

Thời điểm Ngô Ngân trở về Nông Gia Nhạc, buồn rầu nhìn phòng ngủ ngày hôm qua đã sập.

Cũng may trong Nông Gia Nhạc có phòng vệ sinh chung, Ngô Ngân còn có chỗ tắm rửa, nếu không trên người toàn là vết máu.

Vận khí tối qua tốt nhưng tối nay không chắc.

Trước mặt chỉ có hai con đường, thứ nhất là đi tìm Tiết Thụy hỏi ra tối hôm qua an toàn vượt qua như thế nào, nhìn quả bầu vẽ ra chiếc gáo là được. Thứ hai là đi gϊếŧ một người ngay bây giờ, buổi tối chiếm phòng người nọ.

Không đơn giản như tưởng tượng, dù sao cũng là gϊếŧ người, đời này Ngô Ngân chưa từng gϊếŧ người……

Tối hôm qua động thủ nhưng không nghĩ gϊếŧ chết Trịnh Ly, có một số việc một khi bắt đầu, sau này không ngừng tay được.

Đôi mắt Ngô Ngân nhìn chằm chằm cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, cười lạnh: “A! Chỉ muốn sống tiếp mà thôi, cũng đừng trách tôi, ai ra trước thì người đó chết……”

Ngô Ngân tìm một góc chết núp vào, không tin nhóm người này đến 10 giờ tối không ra khỏi cửa.

Dù sao chỉ cần có một người ra tới, tìm cơ hội xử lý là được, tối hôm nay Ngô Ngân có thể sống sót.

Cả ngày nay, tính thôn dân đưa cơm giữa trưa cũng không ai ra tới, đồ ăn trên bàn nguội lạnh cũng chưa có người tới ăn.

Trời chạng vạng, thôn dân lại tới lấy đồ ăn cũ, thuận tiện đưa bữa tối. Một ngày ba bữa cơm khó coi, mọi người đều mua trong quầy bán quà vặt, căn bản không ai ra ăn cơm.

Ngô Ngân vẫn luôn kiên nhẫn ngồi canh tới giờ. Mặt trời dần dần xuống núi, cuối cùng có người nhịn không được từ trong phòng ra tới.

Chỉ có một người, người nọ lén lút nhìn quanh bốn phía, không phát hiện nguy hiểm mới thả lỏng nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phía trước.

Mà lúc này, vừa lúc thôn dân ở bên kia chuẩn bị tiệc tối, đối phương cũng vừa vặn đi tới bên kia, chỉ là không may……

Vừa mới tìm vị trí ẩn nấp quan sát toàn diện thôn dân không bao lâu, đã bị người từ phía sau che miệng lại, dùng dao nhỏ trực tiếp cứa cổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »