Chương 28: Đãi ngộ đặc thù



Tiết Thụy: “Cảm ơn thôn trưởng!”

Tống Doanh: “Không có việc gì, mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, vui vẻ một chút.”

Tống Doanh cũng không ở chỗ này quá lâu, rất nhanh đã đi rồi.

Lúc Tiết Thụy xoay người tới bàn, nhìn mọi người đều động đũa, đặc biệt là Lâm Nhạc Du ngồi bên cạnh, đặc biệt vui vẻ.

Ăn từng miếng thịt từng miếng thịt.

Tiết Thụy cũng không dám tùy tiện mở rộng bụng ăn, xem Lâm Nhạc Du ăn cái gì, hắn ăn cái đó.

Ngay từ đầu Lâm Nhạc Du không phát hiện, chờ đến khi ăn no mới chú ý tới điểm này: “Như thế nào? Không thích ăn món khác sao?”

Tiết Thụy: “Không có, đều ăn rất ngon, chỉ là thích ăn món này.”

Lâm Nhạc Du cũng không vạch trần: “Vậy khẩu vị hai ta không khác biệt lắm.”

Tiết Thụy: “Đúng đúng.”

Nói thật, hai ngày nay không ăn được một bữa cơm bình thường, hiện tại có thể ăn cũng coi như đủ thỏa mãn dạ dày, đồ ăn lúc trước để lại cho Lâm Nhạc Du xem ra không lãng phí.

Không chỉ đơn giản là tiếp xúc thôn dân, còn có đặc quyền mỗi ngày tới ăn cơm chiều.

Ăn xong, Lâm Nhạc Du đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tiết Thụy cũng đi theo.

Lâm Nhạc Du: “Đúng rồi, nếu đáp ứng thôn trưởng tới ăn cơm, vậy sau này không nên lỡ hẹn, nhớ rõ mỗi buổi tối đều phải tới ăn cơm, vừa rồi thôn trưởng nói vị trí này đã là của cậu.”

Tiết Thụy chớp chớp mắt, đây là…… Quy tắc?

“Nếu không tới……”

Lâm Nhạc Du: “Cái đó không rõ lắm.”

Tiết Thụy: “Đã biết, tôi sẽ tới đúng hạn.”

Lâm Nhạc Du vỗ vai hắn: “Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiết Thụy: “Ông chủ…… Hiện tại còn rất sớm, mới 7 giờ thôi, chỗ này có bài không? Chúng ta đánh bài thế nào?”

Lâm Nhạc Du nghĩ ngợi, ở chỗ này cũng không có di động máy tính để chơi, trở về trực tiếp ngủ cũng rất nhàm chán.

“Vậy chúng ta đánh bài giải trí một chút.”

Có thể bởi vì Tiết Thụy ở thế giới hiện thực có thân phận ông chủ, cho nên Lâm Nhạc Du đáp ứng rất thống khoái.

Dù sao cũng là giám đốc công ty cao cao tại thượng, hiện tại đi theo sau mông mình, còn muốn cùng nhau đánh bài, đổi thành người khác cũng không thể cự tuyệt.

Khi trở lại quầy bán quà vặt, bên ngoài đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, đợi lát nữa Tiết Thụy trở về, chỉ có thể mò mẫm trở về.

Bất quá cũng không có việc gì, đến lúc đó mua đèn pin là được.

Lâm Nhạc Du mở cửa: “Vào đi.”

Cậu bật đèn, cầm một bộ bài từ trên kệ hàng lại đây, nhìn đến Tiết Thụy tiện tay đóng cửa, không biết như thế nào, Lâm Nhạc Du có một loại dự cảm xấu.

Hai người đánh bài vẫn có chút nhàm chán, bất quá hiện tại cũng không thể đi tìm thêm một người nữa, đã trễ thế này.

Tiết Thụy tùy ý ra bài, hắn cũng không muốn chơi thắng, chủ yếu là vì nói chuyện phiếm với Lâm Nhạc Du.

“Ông chủ Lâm?”

“Hả?” Lâm Nhạc Du đang bận suy nghĩ phải ra bài gì.

“Phòng bên Nông Gia Nhạc chất lượng không tốt, mỗi ngày đều phải sập một phòng.”

“Ừm.” Ra bài này sao?

“Sáng nay chết 4 người, là do bọn họ đi lại bên ngoài sau 10 giờ hay không đóng cửa sao?”

“Đều có thể.” Sao hắn biết? Mặc kệ là vi phạm quy tắc nào, chết người đã đủ đáng sợ.

Mặt Tiết Thụy không đổi sắc, hỏi: “Ở trong thôn, mọi thứ đều do thôn trưởng định đoạt sao?”

Lâm Nhạc Du gật đầu: “Đương nhiên.”

Quyết định ra bài này, Lâm Nhạc Du vừa ném ra con bài tốt nhất.

Tiết Thụy nhìn thoáng qua, tùy ý ném ra con bài.

“Có người từng hỏi qua thôn trưởng, nếu phòng không đủ, có thể ở cùng người khác, đây là thật ư?”

Lâm Nhạc Du một bên nhìn bài một bên nói: “Nếu thôn trưởng nói có thể, khẳng định là có thể.”

Tiết Thụy trầm mặc một hồi: “Nhưng ngày hôm qua bốn người chung một phòng bị gϊếŧ chết rồi.”

Lâm Nhạc Du: “Chắc chắn là do sau 10 giờ còn ở bên ngoài hoặc là mở cửa.”

Tiết Thụy: “Có thể……”

“Ra cái này.”

Tiết Thụy nhìn thoáng qua, tùy ý ném ra hai con bài.

“Ông chủ Lâm.”

Lâm Nhạc Du: “Làm sao?”

Tiết Thụy có chút do dự, không biết nên nói thế nào, hắn thậm chí cũng không biết có nên nói ra không, vạn nhất đây là điều cấm kỵ?

Lâm Nhạc Du nhìn về phía hắn: “Cái gì?”

Tiết Thụy lắc đầu: “Không có việc gì, chờ lần sau nói.”

Lâm Nhạc Du: “Tùy.”

Thời gian chơi bài trôi qua thực mau, lúc Lâm Nhạc Du nhìn đồng hồ phát hiện đã 9 giờ.

“Mau trở về đi.”

Tiết Thụy gật đầu: “Được, ngày mai gặp.”

Lâm Nhạc Du dọn bài: “Không thành vấn đề.”

Đưa Tiết Thụy ra cửa, Lâm Nhạc Du nhìn sắc trời đen kịt, hỏi hắn có cần đèn pin, Tiết Thụy nói không cần, đây là tính mò đường đi về à……

Cũng không sợ té ngã, bên ngoài tối như vậy, nhìn không rõ lắm, cũng chẳng liên quan gì tới cậu? Tiết Thụy lại không phải trẻ con.

Lâm Nhạc Du đóng cửa rồi dọn dẹp một lượt, cầm quần áo sạch đi tắm rửa, tắm rửa xong ra đã 9 giờ 40 phút.

Cậu nằm trên giường, đắp chăn đàng hoàng chuẩn bị ngủ, chỉ là nằm xuống không bao lâu, Lâm Nhạc Du nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Lâm Nhạc Du nhìn thoáng qua thời gian, 9 giờ 55 phút, còn 5 phút nữa mới tới giờ nghiêm cho nên khả năng cao không có nguy hiểm, muộn như vậy còn ai tới tìm?

Cậu đứng dậy đi tới cửa nhưng không có mở cửa: “Là ai?”

Bên ngoài truyền đến giọng Tiết Thụy: “Là tôi, ông chủ Lâm.”

Cách cửa Lâm Nhạc Du nghe được tiếng thở dốc rõ ràng, đây là chạy tới?

Lâm Nhạc Du nghĩ nghĩ, nhìn thời gian còn có bốn phút, vẫn chọn mở cửa, nhìn đến Tiết Thụy đứng bên ngoài che lại sườn eo, ngón tay đều là huyết.

“Vào đi.”

Tiết Thụy há mồm thở dốc: “Cảm ơn ông chủ.”

Lâm Nhạc Du đóng cửa chính kín mít, kiểm tra lại cửa sổ một lần nữa, không có phát hiện vấn đề mới có thời gian chú ý Tiết Thụy.