Chương 22: Gõ cửa

Tuy rằng sắc mặt Tống Doanh tái nhợt gầy yếu nhưng nơi quỷ dị như này, mặc kệ là người nào cũng rất nguy hiểm.

Tống Doanh gật đầu, muốn đi về phía trước. Nếu không nói, vậy không còn cơ hội.

Ngô Ngân nhìn ánh dương bầu trời, chính Ngô Ngân cũng chưa ý thức được đem lời trong lòng nói ra miệng.

Chờ phục hồi tinh thần mới phát hiện Tống Doanh xoay người nhìn chằm chằm: “Phòng cho khách ở Nông Gia Nhạc?”

Ngô Ngân nhìn Chu Huyên, phát hiện Chu Huyên tránh phía sau run bần bật, không dám ngẩng đầu.

Lúc này Ngô Ngân mới ý thức được vừa rồi đã nói: “Tôi……”

Nói cũng đã nói, thì liều đi.

“Đúng vậy, phòng cho khách sập, buổi tối không chỗ ở, không biết vấn đề này……”

Tống Doanh gật gật đầu: “Hai người qua phòng người khác là tốt rồi.”

Nói xong Tống Doanh cũng không chờ Ngô Ngân tiếp tục hỏi, lập tức rời đi.

Ngô Ngân chớp chớp mắt, cái gì? Sang phòng người khác?

Đơn giản như vậy sao? Cho nên không cần đoạt phòng phải không?

Chu Huyên chờ Tống Doanh đi rồi mới nhỏ giọng nói: “Ngô ca, chúng ta đi nói tin này với bọn họ sao?”

Ngô Ngân sờ sờ cằm, cẩn thận nghĩ nghĩ, muốn nói nhưng nói như nào đây? Vừa rồi Tống Doanh trả lời cũng chỉ có hai người bọn họ.

Đi nói, những người đó nhất định không tin.

Nói nhiều cũng vô dụng, Ngô Ngân quyết định về đến Nông Gia Nhạc rồii nghĩ cách.

Phía sau hai người, ở chỗ rẽ cách đó không xa một bóng hình chợt lóe qua, nhìn kỹ mới phát hiện là Tiết Thụy. Hắn không về Nông Gia Nhạc mà im ắng đi theo phía sau Ngô Ngân.

Lâm Nhạc Du thảnh thơi ở quầy bán quà vặt, thường tiếp đãi vài chút thôn dân, thời gian còn lại đều chơi.

Thời gian trôi rất mau, mới đó đã tới 5 giờ chiều. Lâm Nhạc Du nhìn thoáng qua đồ của Tiết Thụy còn đặt nơi này, còn mười phút, nếu không tới, mấy thứ này sẽ thả lại kệ hàng.

Thời gian còn thừa năm phút, một túi đồ ăn tận 300, thật sự từ bỏ?

Tiết Thụy đương nhiên biết đồ ăn còn đặt trong quầy bán quà vặt nhưng hôm nay không có ý định đi lấy.

Hắn đứng dựa lưng lên cửa gỗ, Liễu Lệ Lệ tránh ở bên trong run bần bật.

Ngoài cửa có người gõ cửa.

Người gõ đương nhiên là Ngô Ngân, không có người khác.

“Tiểu Trịnh, mở cửa, chúng ta đi vào ngồi nói chuyện.”

Vành nón ngăn trở nửa khuôn mặt, tầm mắt dừng trên chốt cửa, hắn không có đáp lại.

Ngô Ngân nhìn qua không giống như muốn đoạt phòng nhưng Tiết Thụy không dám xác định, tay đặt ở bên trong áo khoác, nếu Ngô Ngân thật sự tính toán xông tới, sẽ dùng tới chủy thủ.

Theo sau truyền đến giọng Chu Huyên: “Lệ Lệ, khuyên nhủ tiểu Trịnh mở cửa đi, chúng ta đi hỏi thôn trưởng, thôn trưởng nói phòng sụp có thể ở nhờ phòng khác.”

Trong lòng Liễu Lệ Lệ không tin, đoán bọn họ đang nói dối. Có lẽ ý thôn trưởng không phải cùng nhau ở, mà là đoạt phòng?

Xem cô là đồ ngốc à?

Ngày hôm qua Chu Huyên leo lên giường Ngô Ngân, đuổi Liễu Lệ Lệ tới phòng có người chết, liền biết bộ mặt thật của Chu Huyên. Phòng này tuy đáng sợ một chút nhưng tốt xấu còn có chỗ ở!