Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Trở Thành NPC Thường Trú Trong Vô Hạn Lưu

Chương 19: Ai cũng muốn gặp ông chủ Lâm

« Chương TrướcChương Tiếp »


Nhiêu đó đã đủ sợ hãi, mấy cô gái đều không có tâm tư hóng chuyện, nhanh chóng về phòng khóa cửa, không tính toán ra cửa.

Bất quá Ngô Ngân cũng không có sốt ruột, dù sao hiện tại mới buổi sáng, chờ trời tối tính tiếp cũng không thành vấn đề.

Nhưng vào lúc này, Vương Văn cùng Vương Thông ở một bên xem náo nhiệt chú ý tới Lâm Nhạc Du đứng cách đó không xa.

“Ông chủ?”

Lâm Nhạc Du gật đầu: “Ừm……”

Vương Văn: “Sao lại đến đây?”

Lâm Nhạc Du: “Nghe được âm thanh kỳ quái nên tới nhìn xem, không nghĩ tới sập phòng.”

Vương Văn: “Ngày hôm qua đã sập một phòng, không biết sau này có sập tiếp không.”

Lâm Nhạc Du: “Này ai biết được?”

Nói xong, cậu xoay người rời đi. Thời gian còn sớm, không cần vội trở về.

Một khi đã như vậy, tiếp theo đi tản bộ.

Vương Thông: “Ca?”

Vương Văn lắc đầu: “Đừng hỏi, anh cũng không biết.”

Vương Thông chỉ chỉ một hướng khác: “Ông chú lại tới đưa cơm sáng.”

Thôn dân đưa cơm đặt cơm sáng đơn điệu trên bàn đá rồi rời đi, phảng phất không thấy phòng cho khách sập.

Ngô Ngân đi qua ngăn lại: “Lão Đông…… phòng cho khách sập rồi làm sao bây giờ?”

Thôn dân nhìn thoáng qua: “Không phải chuyện của tôi.”

“Vậy ai quản?”

Thôn dân: “Đi tìm thôn trưởng.”

Nói xong mặc kệ Ngô Ngân mà lướt qua.

Ngô Ngân gãi tóc, thôn trưởng là ai? Nói mới nhớ, bọn họ còn chưa thấy qua thôn trưởng?

Chu Huyên: “Ngô ca, người trẻ tuổi mang chúng ta đến hình như là ông chủ Nông Gia Nhạc, là con trai thôn trưởng.”

Ngô Ngân: “Đúng vậy, chúng ta đây đi tìm thôn trưởng thử.”

Chu Huyên nhìn chung quanh, phát hiện những người khác đều dửng dưng, cố ý lớn tiếng nói: “Ngày hôm qua sập một phòng, hôm nay lại sập tiếp, có lẽ mỗi ngày kế tiếp đều sẽ sập, nói không chừng sẽ không còn phòng đâu.”

“Cũng không biết thôn trưởng đang ở nơi nào, chúng ta đi tìm đi Ngô ca.”

Ngô Ngân nhìn đến đám người kia chuyển biến sắc mặt: “Đi thôi, chúng ta đi tìm. Nếu thật sự tìm không thấy thì đi hỏi ông chủ quầy bán quà vặt, ông chủ Lâm khẳng định biết, vừa rồi đi quá nhanh, sớm biết đã qua hỏi.”

Những người khác tuy nói vì lời nói Chu Huyên có chút do dự, nhưng phòng mình vẫn chưa sập mà?

Vạn nhất Chu Huyên nói không đúng? Có khi vận khí bọn họ không tốt, cho nên mới sập phòng?

Chờ hai người đi xa, mọi người không đi theo ngược lại cùng đi kiểm tra phòng mình một phen.

Ngay cả mỗi một cây gỗ, mỗi một mặt tường đều tỉ mỉ kiểm tra, không có đầu gỗ hư, cũng không có mặt tường nào xuất hiện khe nứt.

“Tôi thấy hai người đó chính là muốn kéo thêm mấy cái đệm lưng.”

“Vẫn nên cách bọn họ xa một chút, không cẩn thận bị đoạt phòng làm sao bây giờ?”

“Ngô Ngân chính là tên côn đồ, không phải người tốt.”

“Đêm qua còn đuổi bạn cùng phòng tới phòng có người chết ngủ”

“Chúng ta chạy nhanh thôi, đúng rồi, một người ở lại giữ phòng. Lỡ như không có ai trong hòng, tên côn đồ đó cướp mất.”

“Thay phiên nhau đến quầy ăn vặt đi.”

“Mặc kệ muốn đi đâu đều luân phiên đi, cho dù đánh không lại, chỉ cần khóa cửa không cho Ngô Ngân vào là được.”

“Đúng đúng.”

“Ai muốn đi quầy bán quà vặt?”

“Không phải 10 giờ sáng mới mở cửa sao?”

Mọi người nhìn thời gian, hiện tại còn chưa tới 9 giờ.

“Vừa rồi nhìn thấy ông chủ.”

“Hiện tại đi quầy bán quà vặt, khẳng định không mở cửa.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Gấp cái gì? Dù sao 10 giờ qua có sao đâu? Đói một hai giờ là bị chết đói? Ngày hôm qua mua nhiều đồ ăn, ăn chút lót bụng đi.”

Tiết Thụy nhìn chằm chằm bóng dáng Ngô Ngân rời đi, mãi cho đến khi nhìn không thấy mới thu hồi tầm mắt.

Đến nỗi Liễu Lệ Lệ đứng gần, Tiết Thụy cũng không để ý.

Tiết Thụy nghĩ ngợi, lại nhìn về phía phương hướng Lâm Nhạc Du rời đi, đang muốn xoay người lại bị Liễu Lệ Lệ gọi lại: “A, từ từ!”

Hắn quay đầu lại nhìn Liễu Lệ Lệ, không nói chuyện.

Liễu Lệ Lệ khẽ cắn môi, nói: “Kia… có cần một người ở lại canh phòng?”

Tiết Thụy gật đầu: “Cô ở lại, đợi lát nữa tôi mua đồ ăn về.”

Liễu Lệ Lệ không nghĩ ra cửa, dù sao cũng không thể xác nhận trăm phần trăm ban ngày ở bên ngoài có thật sự an toàn không.

Liễu Lệ Lệ: “Được được được, tôi về phòng trước.”

Tiết Thụy không biết Ngô Ngân nếu tìm Liễu Lệ Lệ, có phải cô ta sẽ phản bội nhưng hiện tại không có lựa chọn khác, rất có khả năng mỗi ngày đều sẽ sập một phòng.

Đến tối thứ bảy sẽ chỉ còn lại có ba phòng, hai mươi người chỉ có thể sống sót sáu người sao?

Tiết Thụy tuyệt đối không tin, trừ nhà trọ, có lẽ còn có chỗ khác an toàn.

Có khả năng nhất là quầy bán quà vặt.

Mặc kệ thế nào hắn đều cần tiếp xúc ông chủ quầy bán quà vặt, kiểm tra phỏng đoán có chính xác không.

Nếu đoán đúng đương nhiên là chuyện tốt, nếu đoán sai cũng không còn cách khác. Đến lúc đó ba phòng phân như nào……

Nghĩ tới lần trước vận khí cao trúng chủy thủ, khẳng định mình cũng có thể chiếm một vị trí sống sót.
« Chương TrướcChương Tiếp »