Chương 13: Vị trí này ai ngồi



Tống Doanh mỉm cười, nhìn càng có hơi thở người sống: “Không có gì chúc mừng, tổng cộng bảy ngày, mỗi buổi tối đều qua bên kia ăn cơm, bên kia có một khu đất trống, thích hợp mở tiệc.”

Lâm Nhạc Du: “Không thành vấn đề, có thể cọ cơm tôi đương nhiên phải đi, tốt hơn tự nấu.”

Tống Doanh: “Vậy là tốt rồi.”

Ánh mắt Lâm Nhạc Du chợt lóe, nhìn như tùy ý nói: “Vừa rồi có một bà lão cũng tới nói, không nghĩ trưởng thôn lại đến lần nữa……”

Tống Doanh sửng sốt một chút: “Phải không? Là ai?”

Lâm Nhạc Du kể lại tình huống, khóe miệng Tống Doanh cong lên: “Hóa ra là bà ấy, tôi đã biết.”

Tống Doanh nói xong liền rời đi.

Lâm Nhạc Du hồi tưởng vừa rồi Tống Doanh tươi cười, cảm thấy có điểm kỳ quái, hình như là châm chọc.

Xem thái độ Tống Doanh đối chuyện này không quan tâm, lại giống như rất coi trọng.

Coi trọng đến mức tự mình tới nói một tiếng trong thôn mở tiệc 7 ngày, mời một ông chủ nhỏ.

Tuy rằng không biết tình huống cụ thể nhưng Lâm Nhạc Du cũng không tính toán xen vào việc người khác, mặc kệ có bao nhiêu gϊếŧ chóc, không nhắm tới cậu là được.

Đây là công việc đầu tiên ở thế giới vô tận, vẫn nên chú ý, nếu muốn tiến thêm một bước phải chờ quen thuộc thế giới này rồi lại nói.

Rất nhanh đã đến 5 giờ, chỉ là…… Người chơi ngày càng thiếu đi.

Cậu nhớ tới người chơi mua dao gọt hoa quả, không biết sau này có thể dùng không.

Cậu khóa cửa lại, hiện tại đã 5 giờ, qua bên kia hẳn là ăn cơm ngay?

Cậu chậm rì rì đi trên đường, thôn này không hổ là Nông Gia Nhạc, hai bên đường trồng hoa cùng một ít cây xanh, vừa thấy đúng là thế ngoại đào nguyên.

Thôn này không phải rất lớn, đi không bao lâu đã thấy khu đất bằng như lời Tống Doanh, gần đó còn có cây hòe già.

Cành cây sum xuê, nhánh cây treo rất nhiều đèn l*иg, đương nhiên chung quanh cũng treo đầy đèn l*иg, nhìn thập phần vui mừng.

Tuy rằng không biết vì cái gì không dùng đèn điện, nhiều đèn l*иg như vậy cũng không tính quá tối. Cậu chậm rãi đi qua, rất nhiều thôn dân tới quầy hàng mua đồ đều nhận ra cậu, còn nhiệt tình chào hỏi.

“Ông chủ lại đây, ngồi bên này, đây là chỗ của cậu, đừng nhớ lầm nha, sau này mỗi lần tới đây ăn, nếu quên nhớ hỏi người khác.”

Lâm Nhạc Du nhìn chỗ ngồi chỉ định, là cái bàn ngồi rìa, cậu ngồi vị trí đầu tiên, rất dễ nhớ: “Đã biết, cảm ơn anh, đúng rồi chừng nào ăn cơm?”

“Đừng nóng vội, nửa giờ nữa mới có thể ăn cơm.”

Lâm Nhạc Du: “Vậy thì tốt rồi, tôi đói bụng lắm may mà trưởng thôn tiền nhiệm rất tốt, lát nữa phải ăn nhiều một chút.”

Cách đó không xa dùng gạch dựng lên bệ bếp, bên kia vài nồi to đang nấu thịt, cực kỳ thơm.

Thôn dân đang bận việc nghe cậu nói như vậy đều lộ ra thiện ý tươi cười.

“Mọi người ăn nhiều một chút!”

Đại khái đợi nửa giờ mới mở tiệc, Lâm Nhạc Du nhìn hai bên, bà cụ tới nói với cậu ngồi một bên, mặt khác một bên còn lại trống không, sao lại thế này? Có người không tới?

Mọi người đều ngồi bất động tại chỗ nhìn đôi đũa? Mọi người ngồi yên khẳng định có lý do, cậu làm theo là được.

Tống Doanh lúc này mới xuất hiện.

Trên bàn đầy rượu đồ ăn ngon, Tống Doanh đứng ở giữa khu đất nói vài câu, về sau sẽ cống hiến cho thôn.

Nói không nhiều lắm, đại khái ba phút là nói xong rồi.

Lâm Nhạc Du cho rằng Tống Doanh nói xong là có thể ăn cơm nhưng không ngờ tầm mắt vừa chuyển, sắc mặt từ vui sướиɠ một giây sau trở nên âm trầm.

Chung quanh đều treo đèn l*иg, số lượng rất nhiều nhưng vẫn không thắp sáng nổi phạm vi lớn. Cho nên có rất nhiều chỗ tương đối âm u, cộng thêm đã tối khiến thôn dân ở đây càng thêm âm trầm.

Quan trọng nhất chính là người đang ngồi ở đây không ai nói chuyện, yên tĩnh không tiếng động, cứ như mọi âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài.

Sự yên tĩnh khủng bố duy trì nửa phút, mắt Tống Doanh chỉ còn tròng trắng dạo qua một vòng, rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, lạnh lùng hỏi: “Vị trí này ai ngồi?”

Lâm Nhạc Du đương nhiên không biết, cậu là mới tới.

Bà cụ run rẩy, Lâm Nhạc Du ngồi gần phảng phất có thể nghe được tiếng hàm răng run lên cầm cập.

Không có người trả lời nhưng tầm mắt mọi người đều dừng trên người Lâm Nhạc Du…….

Tuy rằng không phải nhìn mình nhưng khoảng cách giữa cậu và bà cụ cũng rất gần, dẫn tới cảm giác sởn tóc gáy.

Tống Doanh đi hai bước, khom lưng xuống, ghé mặt tới gần bà cụ, nhẹ giọng hỏi: “Bà, con trai đâu?”

Bà cụ này cái gì cũng chưa nói nhưng Lâm Nhạc Du nhìn bộ dáng run rẩy, bắt đầu hoài nghi có phải mắc hội chứng Parkinson.

Còn có, bỗng nhiên phát hiện bà cụ này đang nhìn về phía cậu? Có ý gì? Ánh mắt xin giúp đỡ?

Muốn nhờ giúp?

Nói giỡn à? Cậu hiện tại chính là thôn dân cùi bắp, chính mình còn phải cẩn thận mới có thể sống sót, sao có thể trợ giúp những người khác?

Cậu làm bộ không thấy được, dời tầm mắt.

Tống Doanh nhếch miệng cười: “Bà! Nhìn ông chủ Lâm làm cái gì? Người nọ không phải con trai bà đâu!”

“Cư dân tới đây làm công đều biết phải cho tôi mặt mũi, không nghĩ tới con trai bà rất có giá, thật khó mời, tôi tự mình đi mời cũng không thèm tới, đây là muốn đối nghịch?”

“Hay là nói…… Tôi đảm đương chức thôn trưởng này, con trai bà…… Chướng mắt?”

Tống Doanh: “Hay…… Con trai bà muốn làm thôn trưởng nhưng không thành?”

Bà cụ kinh hoảng thất thố mở miệng: “Không phải không phải, cậu đảm đương thôn trưởng, mọi người đều vui vẻ, đâu có chướng mắt. Con trai của bà suốt đêm chơi đùa, ngủ quên mà thôi, không có ý đó.”

Vừa dứt lời, Tống Doanh còn chưa nói gì đã nghe từ phía sau truyền đến một giọng nam kiêu ngạo: “Cái gì ngủ quên? Tôi chính là không đồng ý Tống Danh làm thôn trưởng, không đồng ý đấy, tính làm gì được tôi?!”

Tống Doanh chớp chớp mắt, sau đó cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn người đàn ông tới muộn, nhìn qua sắc mặt Tống Danh vô cùng hiền lành.