Chương 13

Hứa Thanh Linh lấy một đôi giày thể thao mới tinh ở trên kệ để hàng trong phòng xỏ vào, loại giày thể thao dây thun này không đáng bao nhiêu tiền, nhiều thêm một đôi hay thiếu mất một đôi thì Ngô Quế Phân cũng sẽ không để ý tới.

Nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì lạ, những thứ đáng giá sao có thể có ở trong phòng cô? Hàng hóa có giá trị trong siêu thị đều được Ngô Quế Phân cất rất kỹ.

“Từ sáng tới giờ ngay cả một ngụm nước tao còn chưa uống được, mày lại ngủ ngon lành như thế!”

Ngô Quế Phân bận rộn từ lúc mặt trời mới mọc đến tận bây giờ, bực bội đến mức muốn phát hoả, không ngừng càm ràm càu nhàu trong miệng: “Nghỉ ở nhà cũng không biết phụ giúp gia đình. Bố mày phải đi nhập hàng từ sáng sớm, tao thì chỉ có hai cái tay, trong ngoài..."

Trước kia nghe những lời như vậy, Hứa Thanh Linh sẽ cảm thấy lòng đau như cắt, nhưng hiện tại trong lòng cô ngay cả một tia gợn sóng cũng không có. Mặt cô không cảm xúc, đi lướt qua.

Máy giặt dựa sát vào vách tường bên ngoài không ngừng kêu lạch cạch lạch cạch. Tòa nhà năm tầng của Hứa gia có tổng cộng mười mấy phòng, mà cô ngay cả một cái giường cũng không có. Quá đáng hơn là cái máy giặt cỗ lỗ sỉ này để ở đâu không để, cứ nhất thiết phải để dựa vào vách tường phòng ngủ của cô, mà nói căn phòng này là phòng chứa đồ còn đúng hơn.

Lúc cô ôn thi cuối cấp ba, nửa đêm làm bài tập bị đói bụng, ngay cả một miếng bánh quy để lót dạ cũng không có. Mà đến lúc Hứa Tuấn Văn ôn thi thì mì ăn liền cùng đùi gà bánh mì lại từng thùng từng thùng chất đầy ở trong phòng nó.

Những hình ảnh sớm đã được phong ấn ở sâu trong ký ức từng chút từng chút tái hiện lại ở trước mắt cô, nghe Ngô Quế Phân không ngừng càm ràm mình không hiểu chuyện, lửa giận trong lòng Hứa Thanh Linh lập tức sôi lên, cô đặt cái ly thuỷ tinh trong tay xuống bệ cửa sổ, lạnh lùng nói: "Con không biết phụ giúp gia đình? Từ lúc thi xong đến giờ, mỗi ngày con đều phải ở nhà trông coi cửa hàng. Còn Hứa Tuấn Văn thì ngày nào cũng ra ngoài chơi game! Mà hễ có chuyện gì thì bố mẹ cũng đều kêu con, bộ Hứa Tuấn Văn không có tay sao?”

Cô con gái trước giờ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện vậy mà lúc này lại nói chuyện ba mặt một lời với mình như thế, Ngô Quế Phân lập tức trở nên ngây ngốc đứng đó, nói không ra lời lời.