Chương 4

Đột nhiên không nghe tiếng nữa, An Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía Tề Trừng, thấy đối phương trợn mắt như gấu Koala.

An Nhu chậm rãi quay đầu lại, quanh chóp mũi thoang thoảng một mùi nước hoa hương hoa nhài nhàn nhạt.

Đây là An phu nhân, cũng chính là mẹ của nguyên chủ, khi gặp người quan trọng sẽ sài mùi nước hoa này.

Khuôn mặt quen thuộc đập vào trong mắt, người nhận được nhiều lợi ích nhất từ cuộc liên hôn của nguyên chủ ở đời trước, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt An Nhu, làm cậu có chút hoảng hốt.

An phu nhân vẫn quý phái như trong trí nhớ, mặc dù đeo kính râm, An Nhu cũng có thể nhìn ra tâm trạng bây giờ của đối phương không tốt, thể hiện rõ nhất chính là hai vệ sĩ to con đứng bên cạnh An phu nhân.

Không nhiều lời, cả người An Nhu bị nhấc bổng lên, tựa như một chú mèo con bị nắm sau cổ, cậu bị hai vệ sĩ xách ra khỏi nhà ăn, nhét vào trong xe.

“Con dám kéo đen mẹ?” An phu nhân ngồi vào đối diện An Nhu, tháo kính râm xuống.

Nhiều năm sống trong nhung lụa, khiến bà tuy rằng đã gần 40, nhưng khóe mắt chỉ có một ít nếp nhăn mờ nhạt, nhìn về phía An Nhu, vừa xa cách lại vừa mang theo sự tức giận.

“Con có biết mẹ đã tốn bao nhiêu tiền, nhiều ít công sức trên người con không? Giờ con báo đáp mẹ như vậy sao? “Nuôi con còn không bằng nuôi một con chó!”

Ô tô chạy ra khỏi trường, An Nhu mặt không cảm xúc, nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt lạnh nhạt.

Đời trước, cậu còn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có người nhà, nên người phụ nữ này nói gì là cậu nghe nấy, nhưng đối phương chỉ đang đào cái hố to, sau đó đá cậu xuống, cuối cùng còn không quên phun một ngụm nước miếng.

“An gia bất quá chỉ là gia đình bình dân, con cho rằng chúng ta có thể đắc tội với Mạc gia sao?”

An phu nhân cắn răng, giọng điệu trách móc, "Con quá tùy hứng, thế nhưng dám để Mạc lão gia chờ, sau khi đến lập tức xin lỗi cho mẹ, có nghe thấy không?”

Khi tới nơi, mọi thứ đều không khác gì đời trước, đến thức ăn trên bàn cũng không thay đổi, Mạc gia lão ngồi ở vị trí trung tâm, khí chất bất phàm, bên cạnh đứng một vị bí thư trung niên, hai vệ sĩ đứng hai bên, lưng hùm vai gấu, nhưng…… Hình như thiếu một nhân vật mấu chốt.

An Nhu mặt không cảm xúc mà cúi người xin lỗi, mí mắt lại không chịu khống chế mà giật giật.

Vì sao người kia lại không thấy?

Tên chồng trước keo kiệt kia đâu?

Cũng trọng sinh?!

Đời trước cậu chết vì kiệt sức, chẳng lẽ hắn cũng ngủm củ tỏi rồi?

Sao có thể chứ?