"Nguyễn Hàn Tinh, tao nói cho mày biết, hôm nay mày nhất định phải kết hôn, không muốn kết hôn cũng phải kết hôn!"
Giây đầu tiên Nguyễn Hàn Tinh tỉnh lại, cô nghe được những lời này quen thuộc.
Cô tự nhéo mình, đau quá.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ngây ngất khó tin, cô lao thẳng vào phòng tắm, nhìn cô gái với đôi lông mày ngang ngược và gương mặt trắng hồng trong gương, cô gần như rơi nước mắt.
Đây là cô ấy lúc hai mươi tuổi!
Cô ấy đã tái sinh sao? !
"Nguyễn Hàn Tinh! Mày có nghe thấy không?" Người đàn ông tức giận, gầm lên lao tới.
Ông ta kéo mạnh cô, chán ghét chửi rủa: “Mày lớn lên trong khu ổ chuột, thật sự không có giáo dưỡng gì cả!”
“Ba, đừng tức giận.” Một cô gái mảnh khảnh yếu đuối vòng tay ôm lấy người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Chị gái vừa mới tỉnh lại, có lẽ trong lòng vẫn còn oán hận. Ba đừng tức giận, có gì từ từ nói..."
Giọng điệu quen thuộc tràn đầy hương trà xanh này... Nguyễn Hàn Tinh cụp mắt xuống, mỉa mai nói: "Làm sao tôi có thể giáo dưỡng? Ai không biết rằng tôi, Nguyễn Hàn Tinh, là một đứa trẻ có mẹ sinh không có cha dưỡng. Tôi sống được đến ngày hôm nay là nhờ phúc của ông trời. Có đúng vậy không? Người cha thân yêu của tôi. ”
Đúng vậy, người đàn ông trung niên trước mặt chính là cha ruột của cô, Nguyễn Trạch Minh, còn cô gái đó là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Nguyễn Vị Tư , chỉ kém cô ba tháng.
Nguyễn Trạch Minh đã lừa dối mẹ của Nguyễn Hàn Tinh , Trình Thanh, khi bà đang mang thai.
Tiểu tam Giang Thu Vũ đã đến nhà Trình Thanh trước khi bà chuẩn bị sinh con, khiến Trình Thanh qua đời vì khó sinh và băng huyết.
Sau khi người vợ đầu ấp tay gối bị chọc tức đến chết, Nguyễn Trạch Minh quay đầu liền cưới nhân tình, để lại Nguyễn Hàn Tinh cho bà ngoại.
Nguyễn Hàn Tinh lớn lên cùng bà ngoại, được bà ngoại nhặt rác nuôi dưỡng trong khu ổ chuột, bây giờ cô hai mươi tuổi, người được gọi là cha này đã tìm tới cửa nhà cô.
Điều trớ trêu là sở dĩ ông ta có thể nghĩ đến đứa con gái là cô, là vì vị hôn phu mà con gái nhỏ Nguyễn Vị Tư của ông ta đã đính hôn đã gặp phải một vụ tai nạn ô tô cách đây sáu tháng, đôi chân của anh bị tàn tật và công ty đã bị người khác tiếp quản, có thể nói rằng bây giờ anh ấy không có gì cả.
Làm sao Nguyễn Trạch Minh và Giang Thu Vũ có thể sẵn lòng để những đứa con quý giá của họ phải chịu khổ?
Nhưng bọn họ không dám đắc tội Hoắc gia, cuối cùng đành phải tìm đến Nguyễn Hàn Tinh.
“Hỗn xược!” Nguyễn Trạch Minh tức giận giơ tay đánh mà không suy nghĩ: “Mày dám nói chuyện với tao như thế sao?!”
Thế nhưng, tay ông ta đã đưa tới nửa đường, không thể nào rơi xuống.
Dễ dàng nắm lấy tay ông ta, Nguyễn Hàn Tinh nhếch môi mỉa mai, không hề mất đi chút sức lực nào trong tay: “Trước khi đến chỗ tôi, ông không điều tra chút sao? Những cuộc chiến mà tôi đã chiến đấu trong khu ổ chuột từ khi còn nhỏ còn nhiều hơn cả số lần Nguyễn Vị Tư gọi ông là bố. Cái cơ thể già nua vì rượu bia và tìиɧ ɖu͙© đó của ông, tốt nhất đừng đánh nhau với tôi. "
"Hàn Tinh , dừng lại nhanh, đây là cha của con!"
Nhìn thấy tình hình không ổn, Giang Thu Vũ vội vàng thuyết phục: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp, bố co cũng quan tâm đến con. Đừng nghe lời bà ngoại con xúi giục và hiểu lầm chúng ta..."
"Bốp!"
Trước khi bà ta kịp nói hết câu , Nguyễn Hàn Tinh giơ tay tát bà ta một cái. .
“A!”
“Nguyễn Hàn Tinh!”
Cùng với tiếng hét của Nguyễn Vị Tư và tiếng gầm gừ của Nguyễn Trạch Minh, nụ cười trên miệng Nguyễn Hàn Tinh càng đậm: “Giang Thu Vũ, ai cho bà tự tin đến tìm ta ra vẻ trưởng bối? Bà không nên diễn trò trước mặt tôi. Dù sao thì tôi cũng không có giáo dưỡng, khi tôi nổi giận, tôi rất hay đánh người. Đến lúc đó, mặt bà sẽ sưng lên, và người xấu hổ sẽ không phải là tôi."
"Chị, sao chị có thể làm như vậy?" Nguyễn Vị Tư trợn mắt không thể tin nổi: "Bố mẹ đều là trưởng bối, biết trong lòng chị có oán hận, nhưng cũng không thể..."
"Một đứa trẻ sinh ra bởi một tình nhân cũng dám đứng trước mặt tôi dạy tôi hành xử sao?" Nguyễn Hàn Tinh chế nhạo: "Nguyễn Vị Tư , tốt nhất là cô nên im lặng. Hai mẹ con cô, một bông sen trắng già và một trà xanh nhỏ, đều chẳng phải loại tốt đẹp gì."
Nguyễn Vị Tư siết chặt nắm tay, cắm móng tay vào lòng bàn tay.
Mặc dù Giang Thu Vũ đã thành công trở thành Nguyễn phu nhân, nhưng việc mẹ cô ta là tình nhân luôn là vết nhơ trong cuộc đời cô ta , và những người biết chuyện đều coi thường họ.
Nhưng Nguyễn Hàn Tinh này đã chọc trúng chỗ đau của cô ta.
Giang Thu Vũ cũng nghiến răng nghiến lợi, kéo Nguyễn Vị Tư và nhìn cô chằm chằm.
Bọn họ vẫn còn có việc cần Nguyễn Hàn Tinh, bây giờ không cần tranh cãi với cô về chuyện này nữa.
Nhìn thấy vợ con trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng tràn đầy tin tưởng cùng ỷ lại, Nguyễn Trạch Minh hài lòng, quay lại mắng Nguyễn Hàn Tinh: "Nguyễn Hàn Tinh, mày đúng là không biết tốt xấu, nhìn bộ dạng thô tục của mày, gia đình nào sẽ chấp nhận mày?" Ông ta trừng mắt nhìn cô nói: "Dù sao thì tao cũng là bố của mày, cho nên tao vẫn phải lo chuyện cả đời của mày. Dù sao thì mày cũng không đi học nữa, vậy nên hai ngày nữa hãy thu dọn đồ đạc và kết hôn, có nghe thấy không?"
Nguyễn Hàn Tinh cụp mắt, nhếch môi: "Muốn tôi gả đi cũng được."
"Hoắc thị Hoắc gia, đó là thứ cả đời mày cũng không với tới được…” Nguyễn Trạch Minh không ngừng huyên thuyên, đôi mắt đột nhiên mở to: “Mày vừa nói cái gì cơ?”
“Nếu nhà họ Hoắc thực sự tốt như vậy thì tại sao không ông không để Nguyễn Vị Tư gả đi?" Nguyễn Hàn Tinh chế nhạo: "Không cần phải nói nhiều, tôi sẽ gả đi, tôi muốn một ngôi nhà ở phố Tây, kế tiếp là 100 vạn, nếu đưa ít hơn thì không có gì phải bàn nữa!"
"Nghiệt chủng, mày còn dám thương lượng với tao?!" Nguyễn Trạch Minh muốn mắng cô lần nữa, nhưng Giang Thu Vũ đã ngăn ông ta lại. "Suy cho cùng, Hàn Tinh không lớn lên bên cạnh chúng ta, cho con bé một chút này cùng không có gì quá đáng."
Giang Thu Vũ chịu đựng nỗi đau, nở một nụ cười ân cần và hào phóng, nói: "Gả con gái đương nhiên phải đưa theo của hồi môn? Trạch Minh, em biết trong lòng anh cũng quan tâm đến Hàn e nên đừng khó xử. Nếu Hàn Tinh muốn thì cứ đưa cho con bé đi. "
Trong lòng bà ta đã có tính toán.
Phía sau phố Tây là ngõ sau phố Tây, một khu ổ chuột, tiền một căn nhà cũng không nhiều, 100 vạn cũng chỉ là giá của hai cái túi sách.
Nếu có thể dùng số tiền ít ỏi này đổi lại danh tiếng của Nguyễn Vị Tư, vậy thì còn gì bằng.
“Mày đúng là nghiệp chướng.” Nguyễn Trạch Minh hiển nhiên đã đoán ra, vẻ mặt ủ rũ nói: “Sao mày có thể đối xử như vậy với cha của mày chứ?”
“Không, đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm tôi gặp được cha ruột của mình, tôi muốn lấy một chút đồ, chắc ông cũng không có gì khó khăn đâu phải không?" Nguyễn Hàn Tinh chỉ cảm thấy buồn cười: "Tôi sẽ kết hôn bất cứ khi nào đồ đạc được chuyển đến đây. Giờ cũng muộn rồi, gia đình ông nên về đi, tráng một lát nữa bà ngoại quay lại, nhìn thấy một nhà ba người các người lại ăn không ngon miệng."
Nguyễn Trạch Minh bị cô mắng, muốn mắng lại cô lần nữa, nhưng Giang Thu Vũ không muốn lãng phí thêm thời gian.
Mục đích đã đạt được, bà ta không muốn ở trong căn nhà nhỏ tồi tàn này nên cùng Nguyễn Vị Tư thuyết phục Từ Chính Minh rời đi.
Nguyễn Hàn Tinh đang muốn đóng cửa lại thì có một bóng người lao tới ôm lấy cô: “Hàn Tinh!”