Editor: Nyanko
2/2/2022
Duẫn Chân sắp phát điên rồi.
“Lâm tiên sinh đã thông báo với ba tôi, không cần để ý tới lời nhờ giúp đỡ của cô.” Duẫn Chân ngăn lại ở cửa ra vào, trên khuôn mặt xinh đẹp, sắc mặt cực kỳ không tốt, ánh mắt phiền chán mà đảo qua Lâm Cam Đường.
“À, ông ấy thông báo cho ba cô, cũng không phải thông báo cho cô. Giúp một chút, chứa chấp một đêm.” Lâm Cam Đường nhìn cô ấy.
Duẫn Chân vô cùng kiên quyết, muốn nhờ cô ấy giúp đỡ đúng không?
“Bên ngoài khách sạn còn nhiều, cút!”
“Không có chứng minh thư.”
Duẫn Chân hung dữ trừng mắt cô một cái: “Đừng hòng lừa tôi, không có mà không biết trở về lấy sao?”
“Không có tiền ngồi xe.”
“Cô họ vô lại đấy à!” Duẫn Chân lấy điện thoại di động ra, tức giận đùng đùng mở danh bạ ra tìm một hồi, cuối cùng ấn nút gọi.
Bên kia có lẽ đã nghe máy.
Duẫn Chân hùng hổ mở miệng: “Nể mặt giao tình của hai nhà Duẫn Lâm, lần này tôi không so đo, nhưng mà, mời Lâm tiên sinh anh lập tức, ngay lập tức đưa chứng minh thư của Lâm Cam Đường tới đây! Hoặc là mang người đi ngay cho tôi!!”
Lâm Cam Đường đoán đầu dây bên kia hẳn là Lâm Triệu Nam.
Lâm Triệu Nam là con trai lớn trong nhà, Lâm Cam Đường bây giờ không nên thân, ba Lâm ra ngoài gầy dựng sự nghiệp từ sớm tạo ra công ty hiện tại, sẽ chuẩn bị giao lại cho Lâm Triệu Nam.
Mấy năm trước Lâm Triệu Nam đã bắt đầu tiếp xúc với công việc ở công ty, bây giờ cũng đã thuận buồm xuôi gió, ba cô rất xem trọng anh.
Mà Duẫn Chân là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Duẫn, là người thừa kế duy nhất.
Hai người có phương thức liên hệ với đối phương, cũng là điều cực kỳ bình thường.
Lâm Cam Đường thừa lúc Duẫn Chân đang phẫn nộ gọi cho Lâm Triệu Nam, đã kéo hành lý vào cửa.
“Cô có biết lễ phép hay không vậy?!” Duẫn Chân tắt điện thoại, quay đầu đã thấy cô đang đổi giày, tức chết.
“Hai mươi ba năm, mẹ tôi nói từ ngày hai chúng ta biết lật người đã bắt đầu đánh nhau, còn muốn nói lễ phép với cô sao?” Lâm Cam Đường cầm lấy cái chén trong phòng khách, rót một ly nước uống.
Uống nước xong, Duẫn Chân nhìn theo cô thành thạo đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vô cùng chính xác mở ngăn tủ ra, rút ra một cái khăn lau mặt để rửa mặt.
Duẫn Chân đột nhiên nhớ tới một chuyện mà cô ấy đã sơ suất, sau lưng lập tức nổi lên ba tầng mồ hôi: “Lâm Cam Đường, làm sao cô biết nhà ta ở tòa mấy số bao nhiêu?”
Ngay cả khăn rửa mặt của cô ấy cũng biết để ở đâu?!
Lâm Cam Đường lau mặt xong đi ra: “Cô đã từng dẫn tôi tới.”
“Không có khả năng!” Duẫn Chân biết rõ, chắc chắn là không có.
“Vậy chắc là trong mơ rồi.” Lâm Cam Đường ngồi trở lại ghế sô pha.
Duẫn Chân nhớ lại từng chuyện vô cùng khác thường của Lâm Cam Đường ngày hôm nay.
Chẳng lẽ đã chịu phải kích động gì, ảnh hưởng đến đầu óc sao?
“Nếu không có chỗ để về, tôi đề xuất cho cô một chỗ.” Duẫn Chân nói: “Đến bệnh viện, khám thử đầu óc, nếu may mắn thì có thể ở viện.”
Lâm Cam Đường nhìn thấy măng cụt ở trên bàn trà, đôi mắt như nước mùa thu hơi sáng lên, cầm lấy một quả: “Không có tiền khám, cô cho tôi mượn một ít?”
Duẫn Chân trả lại cho cô một cái lườm nguýt.
Bây giờ cô ấy đã chẳng còn khẩu vị nào mà ra ngoài ăn cơm nữa rồi, chỉ muốn tiễn ôn thần này ra khỏi cửa càng nhanh càng tốt.
Duẫn Chân lần đầu tiên cảm thấy hiệu suất xử lý vấn đề của Lâm Triệu Nam khá chậm chạp.
Hai người ngồi đối diện trên ghế sa lon không nói lời nào.
Cô ấy nhìn thấy Lâm Cam Đường chậm rãi bóc vỏ măng cụt, từng quả đưa vào miệng, ăn rất sạch sẽ.
Thậm chí đứng dậy mà cực kỳ dễ dàng tìm được tủ lạnh, lại lấy ra tám, chín quả nữa.
“Tôi không cảm thấy giao tình giữa chúng ta đã đến mức mời cô ăn hoa quả.” Duẫn Chân khoanh hai tay trước ngực: “Măng cụt nhập khẩu, khá đắt, tiền mặt hay là chuyển khoản?”
Lâm Cam Đường lại tiếp tục bóc một quả: “Đợi lát nữa người tới trả cho cô.”
Cuối cùng cũng đợi được tiếng gõ cửa, Duẫn Chân mở cửa, người tới là quản gia Lư.
“Xin lỗi, phiền toái cho Duẫn tiểu thư rồi.” Quản gia Lư lấy đồ từ trong túi ra: “Tiểu thư, đây là chứng minh thư của cô.”
“Cảm ơn.” Lâm Cam Đường không nhận, quản gia Lư nghĩ ngợi, sau khi gật gật đầu với Duẫn Chân, bèn đi vào trong đặt chứng minh thư ở trên bàn trà trước mặt Lâm Cam Đường.
“Cô có thể cút rồi.” Vẻ mặt Duẫn Chân nghiêm nghị, sắc mặt cứng rắn, giọng điệu cũng không tốt.
“Từ đã, vẫn còn hai quả.”
Duẫn Chân: “...”
Nhìn cô ăn hết toàn bộ măng cụt xong, cuối cùng người này mới chịu đứng dậy.
Đi tới cửa, cũng không quên quay người nói với cô ấy: “Ướp lạnh ăn ngon hơn, lần sau nhớ bỏ vào tủ lạnh giúp tôi.”
CMN!!
Duẫn Chân đóng cửa lại cái rầm!