Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Đào Hôn

Chương 37: Tiền Trảm Hậu Tấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
12/5/2022

Editor: Nyanko

Ôn Yến Thanh đưa Lâm Cam Đường về nhà.

Trên lầu hai, Lâm Triệu Nam đứng ở cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy xe của Ôn Yến Thanh.

Anh với Giang Đồng Đồng đi từ sớm, cho nên về cũng nhanh.

Giang Đồng Đồng thấy anh vẫn luôn nhìn về phía dưới, bèn hỏi: “Anh đang nhìn gì mà nhìn lâu vậy?”

“Cam Đường đã về.” Lâm Triệu Nam nói.

Giang Đồng Đồng đang lấy báo cáo kiểm tra ra sửa sang lại, lờ mờ nghe thấy bên dưới có tiếng nói chuyện của dì Trương với Lâm Cam Đường.

Lâm Triệu Nam cũng không từ bên cửa sổ trở về, trong tay cầm cà phê, nhìn xuống phía dưới, giữa mày hơi nhăn lại nói: “Ánh mắt Ôn Yến Thanh nhìn Lâm Cam Đường không được bình thường lắm.”

Giang Đồng Đồng nghe vậy thì cười: “Anh ta thích Đường Đường mà, anh cũng đâu phải không biết.”

Ánh mắt Ôn Yến Thanh nhìn theo Lâm Cam Đường, chăm chú, quyến luyến, quá thâm trầm, trầm đến nỗi gần như làm cho người ta hít thở không thông.

Lâm Triệu Nam uống một hớp cà phê: “Bình thường trông anh ta rất bình thản, nhưng bây giờ ánh mắt của anh ta rất có tính xâm lược.”

Giang Đồng Đồng không cho là đúng: “Chính anh cũng nói, đàn ông có bản năng săn mồi gì đó mà, tình cảm của Ôn Yến Thanh dành cho Đường Đường, hẳn là còn sâu đậm hơn so với tưởng tượng của em với anh.”

Chiếc xe dưới lầu đã đi, Lâm Triệu Nam xoay người đi vào: “Em nói xem thích một người, cầu mà không được, trong lòng có thể sinh ra điều xấu xa gì không?”

“Ý anh là trong lòng Ôn Yến Thanh có vấn đề?” Giang Đồng Đồng không tin: “Nếu có vấn đề thật, thì sao hôm Đường Đường kết hôn anh ta lại không làm gì cả?”

Lâm Triệu Nam ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng.

Anh nhìn Giang Đồng Đồng xếp báo cáo lại cho ngay ngắn rồi bỏ vào trong túi tài liệu, nói: “Chuyện mang thai nói với ba đi, hẳn là ba sẽ vui mừng lắm.”

Buổi sáng Giang Đồng Đồng nhận được que thử thai mà Lâm Cam Đường đưa cho, lên lầu xong cô ấy bèn lén thử ở trong WC, kết quả xuất hiện hai vạch, một vạch trong đó trông hơi nhạt màu.

Lên mạng tra thử, thì ra kiểm tra bằng nướ© ŧıểυ mới chính xác hơn. Nhưng Giang Đồng Đồng không muốn kéo dài tới ngày hôm sau, bèn tìm cớ nói là có việc, đi xuống rồi lại cùng với Lâm Triệu Nam đến bệnh viện.

Giang Đồng Đồng có chút căng thẳng.

Lâm Triệu Nam cầm tay cô ấy: “Chúng ta đã đăng ký rồi, hơn nữa ba cũng không phải là người không thấu tình đạt lý. Chưa kể, chuyện chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp em còn muốn giấu giếm bên ngoài bao lâu nữa? Em rất tốt, không cần phải để ý đến ánh mắt của người ngoài.”

Lúc dùng cơm chiều, Lâm Triệu Nam nói tin tốt này cho Lâm Minh Trác.

Quả nhiên ba Lâm vô cùng vui mừng, cười đến không khép miệng được.

Cơm nước xong ông lập tức đi lấy sổ hộ khẩu, thai cũng đã mang rồi, mau đến Cục Dân Chính đăng ký thôi chứ còn gì nữa.

Vì thế thuận tay lật hộ khẩu hai cái, ba Lâm mới phát hiện, hóa ra Giang Đồng Đồng đã sớm trở thành người của nhà Lâm từ lúc nào rồi.

Ba Lâm không biết đã bị giấu diếm bao lâu: “…”

Trở lại phòng khách, ba Lâm dùng sức đập sổ hộ lên trên bàn trà.

Lâm Cam Đường đang xắt dưa hấu ở bên cạnh, ngồi lại xem kịch.

Giang Đồng Đồng rũ đầu, Lâm Triệu Nam thẳng lưng ngồi ở bên cạnh cô ấy.

“Con nói muốn kết hôn thì ba có thể cản được con chắc? Lén lút làm cái gì!” Ba Lâm mắng anh.

Lâm Triệu Nam nghe mắng, không dám tranh cãi.

Lâm Cam Đường vui tươi hớn hở.

“Mau, nhanh tổ chức hôn lễ đi.” Còn tưởng con trai đáng tin nhất, kết quả lại làm ra loại chuyện này, nói hư cũng không phải, nhưng mà rất chọc giận phụ huynh, ba Lâm nổi trận lôi đình: “Nếu không phải ba đi lấy sổ hộ khẩu, thì con còn định giấu ba đến bao giờ nữa hả? Con muốn tiền trảm hậu tấu tức chết ba hay sao!”

“Còn nữa, sao con lại biết mật khẩu két sắt?” Ba Lâm xả giận xong thì hỏi anh.

Lâm Triệu Nam đúng sự thật mà nói: “Mẹ nói cho con từ lâu rồi, mẹ không nói với ba sao?”

Ba Lâm tàn nhẫn trừng mắt liếc anh một cái.

Lâm Cam Đường cười hớn hở.

Ba Lâm lập tức chuyển ánh mắt lên trên người cô.

Lâm Cam Đường không hề sợ hãi: “Có nói, nhưng lúc đó tuổi còn nhỏ cho nên không nhớ rõ, ba đừng nhìn con.”

Lâm Cam Đường đột nhiên có chút tiếc nuối, không biết trong két sắt của Lâm Minh Trác có của quý gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »