10/5/2022
Editor: Nyanko
Ôn Yến Thanh vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Những người đến tham gia bữa tiệc vì Ôn Yến Thanh vốn tưởng rằng hôm nay phải đi vô ích, sau đó nghe nói anh đã tới, cho nên có không ít người tìm tới muốn đánh tiếng chào đón.
Dịch Khiêm chặn ở phía trước, lịch sự mà tiếp đón bọn họ.
Mọi người thấy thái độ Ôn Yến Thanh thờ ơ lạnh nhạt, dáng vẻ không muốn nói chuyện, cho nên bọn họ cũng chỉ hàn huyên vài câu rồi hậm hực rời đi.
Lúc Lâm Cam Đường mở cửa ra, ánh mắt Ôn Yến Thanh lập tức tập trung ở trên người cô, muốn tiến lên trước một bước, lại dừng lại, kiềm lại xúc động muốn tới gần cô.
Anh đưa đồ cho cô.
“Hôm nay cảm ơn anh.” Mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt ở trên người Lâm Cam Đường từng chút mà chui vào trong mũi anh, lúc chủ động bước tới lấy túi còn không cẩn thận mà chạm phải mu bàn tay anh.
Mềm mại, hơi có chút lạnh.
Đầu ngón tay Ôn Yến Thanh giật giật, nhu hòa nói: “Đừng khách sáo.”
Có lẽ là vì đã bị dọa sợ, màu môi của Lâm Cam Đường hơi trắng bệch, cô thấy mọi thứ ở trong túi đều đầy đủ, bèn tính đi tìm Lâm Triệu Nam.
Giống như mọi lần trước kia, Ôn Yến Thanh đứng yên tại chỗ, nhìn theo cô rời đi.
Lần này lại phát hiện cô đi hai bước thì quay đầu lại, hỏi anh: “Cùng nhau đi không? Tới chỗ anh tôi.”
Ôn Yến Thanh ngạc nhiên, lập tức cười nhẹ: “Được.”
Lâm Cam Đường mới phát hiện hóa ra Ôn Yến Thanh có một cái má lúm đồng tiền nhỏ, vì thế không nhìn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Đáng tiếc Ôn Yến Thanh không cười nữa, ánh mắt vừa sáng vừa dịu dàng mà nhìn cô, giống như đang hỏi cô có chuyện gì vậy?
Lâm Cam Đường thu lại tầm mắt, đi về phía trước.
Bên tai cô có chút nóng lên, lúc vừa nãy đi ra nhìn thấy Ôn Yến Thanh, trong đầu toàn là hình ảnh anh ôm cô.
Nguy hiểm là khi Ôn Yến Thanh cho cô cảm giác an toàn mà xưa nay chưa từng có, khiến cho cô tâm loạn, còn có cả nhiều lần trong lòng hơi rung động, khiến cho cô không biết phải làm sao.
Giang Đồng Đồng bị dọa sợ không nhẹ, Lâm Triệu Nam đang an ủi cô ấy.
Ba Doãn và Doãn Chân biết thì ra có kẻ cố ý đẩy người xuống nước, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Bởi vì trang viên là của tư nhân, chỗ hồ câu cá cũng không lắp camera, Giang Đồng Đồng nói không quen biết những người đó. Sở dĩ cô ấy đi tới đó, là vì có một cô gái trẻ tuổi nói lần đầu tiên tới đã bị lạc mất anh trai của cô ta, ngại ngùng mà xin Giang Đồng Đồng giúp đỡ, hy vọng có thể cùng đi tìm.
Giang Đồng Đồng thấy dáng vẻ cô ta ngoan ngoãn, tuổi lại nhỏ, cho nên mới gật đầu, không ngờ người nọ lại mặt thiện tâm ác.
“Ôn tiên sinh.” Lâm Triệu Nam thấy Ôn Yến Thanh đi tới bèn chào hỏi.
Ôn Yến Thanh gật đầu.
“Lúc Ôn tiên sinh tới, có nhìn thấy rõ là ai không?” Lâm Triệu Nam hỏi.
“Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng bỏ chạy của bọn họ.”
Ôn Yến Thanh tới tìm Lâm Cam Đường, từ xa nhìn thấy bóng dáng vội vàng của cô, theo bản năng đuổi theo, cùng lúc đó Nhạc Vũ thấy cả hai người đều có dáng vẻ vội vàng, lòng hiếu kỳ nổi lên cho nên cũng bám theo sau.
“Nếu có ảnh của bọn họ, em có còn nhận ra được bọn họ không?” Lâm Triệu Nam hỏi Giang Đồng Đồng.
Giang Đồng Đồng gật đầu.
“Tới được đây đều là người đã từng phát thiệp mời, người trong giới vì cố kỵ thể diện nên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.” Ba Doãn nói: “Chỉ sợ là người đi theo khách khứa dùng thân phận khác trà trộn vào, tôi sẽ cho người đối chiếu danh sách tra thử, nhưng có lẽ cũng cần chút thời gian. Hôm nay xảy ra chuyện thế này, thật sự rất xin lỗi.”
Lâm Triệu Nam gật đầu: “Cháu hiểu ý của chú Doãn, hôm nay Đồng Đồng và Cam Đường cũng đã bị dọa sợ rồi, chúng cháu đi về trước.”
Ba Doãn và Doãn Chân đích thân tiễn bọn họ đi ra ngoài.
Ôn Yến Thanh không đi, nhìn theo ô tô của nhà họ Lâm rời đi, quay đầu lại nói chuyện với ba Doãn.
Anh đứng ngược ánh đèn, biểu cảm bị giấu ở trong bóng tối, vẻ dịu dàng thường thấy cũng bị làm mờ đi theo: “Ác ý đẩy người xuống nước, đã đủ cơ sở hình thành tội danh cố ý gây thương tích, tìm thấy người thì có thể báo án.”
Doãn Hoành Giang biết anh đang muốn ra mặt vì Lâm Cam Đường.
Chuyện đến nước này thì sẽ có chút khó khăn, ông ấy nói: “Có lẽ sẽ rất khó quyết định, dù sao cũng không có nhân chứng nào khác để làm chứng, hơn nữa thân thể của Giang tiểu thư và Lâm tiểu thư cũng không tạo thành thương tích thực tế.”
“Dù sao đi nữa cũng phải cho bọn họ trả một cái giá đắt.” Ôn Yến Thanh nói.