Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Đào Hôn

Chương 23: Ngay Cả Tư Cách Ghen Cũng Không Có

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Nyanko

6/5/2022

Trong lòng Ôn Yến Thanh không thoải mái, nhưng có thể làm gì chứ? Ngay cả tư cách ghen anh cũng không có, ngón tay dừng ở trên bàn phím hồi lâu, nỗi không cam lòng chiếm ưu thế, nhấn vào lại xóa đi, cuối cùng hạ quyết tâm mà gửi một tin: Mạo muội hỏi một câu, anh ta là ai?

Tin nhắn của Lâm Cam Đường gửi tới rất nhanh:

[Lâm Triệu Nam đó, không thì còn ai vào đây?]

Ôn Yến Thanh cảm thấy tâm trạng của mình giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.

Lâm Cam Đường nhìn dòng chữ ở trên màn hình kia, dường như có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Ôn Yến Thanh lúc này.

Có phải là ngốc quá hay không vậy?

Cô nhẹ giọng cười, đôi mắt giống như ánh mặt trời tỏa sáng trên mặt hồ thu, rất đẹp.

Lâm Triệu Nam nghe tiếng ngẩng đầu, đã nhiều năm rồi chưa thấy Lâm Cam Đường lộ ra nụ cười đơn thuần như vậy, hỏi: “Tin nhắn của Diệp Thu Thu?”

“Không phải.”

Lâm Cam Đường khóa màn hình, đặt ở trên bàn cơm, nhìn chằm chằm bánh mì nước trong tay anh.

Lâm Triệu Nam đặt bánh mì nướng lên trên chiếc đĩa của Giang Đồng Đồng ngay trước mặt cô.

Giang Đồng Đồng liếc nhìn Lâm Cam Đường, thử đẩy qua cho cô.

Lâm Cam Đường không hề do dự mà cầm lấy.

Giống như ngày xưa kiêu ngạo mà nâng cằm, khıêυ khí©h Lâm Triệu Nam.

Lâm Triệu Nam không ăn: “Bữa tiệc của nhà họ Doãn ngày hôm sau, Đồng Đồng sẽ đi cùng với con.”

“Hả… Em cũng phải đi sao?” Giang Đồng Đồng có chút căng thẳng mà ngồi thẳng người lên: “Em không đi đâu, anh với Đường Đường đi là được rồi.”

“Em sớm muộn gì cũng phải làm quen với mấy chuyện này, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi, đừng sợ.” Lâm Triệu Nam nói chuyện với Giang Đồng Đồng thì nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng quay đầu nhìn về phía Lâm Cam Đường, thì lại cực kỳ nghiêm khắc: “Ngày đó em cũng đừng chạy loạn đi đâu, trong bữa tiệc toàn là người quen, đừng để mất mặt.”

Ba Lâm không lên tiếng, ông cảm thấy Lâm Triệu Nam nói rất có lý.

Ngược lại Giang Đồng Đồng kéo anh vài cái, đưa mắt ra hiệu, không cho anh nói như vậy, Lâm Triệu Nam nắm ngược lại bàn tay làm loạn của cô.

Lâm Cam Đường cầm lấy sữa bò của mình đi, không muốn ăn cơm cùng với hai người này nữa.

Cô là người, không ăn cơm chó.

Lúc gần đến giữa trưa, Lâm Cam Đường nhận được điện thoại của “cô bạn thân”.

Quan hệ của cô với Diệp Thu Thu tốt đến mức không có gì giấu nhau, có ai hỏi, Diệp Thu Thu cũng chỉ nói một câu là bạn tốt. Nhưng Trương Dung Khuynh này thì ngược lại, giống như hận không thể để cho mọi người biết cô ta với Lâm Cam Đường là bạn thân, thân nhau như hình với bóng vậy.

Giọng nói mềm nhẹ của Trương Dung Khuynh từ microphone truyền ra: “Cam Đường có rảnh không, giữa trưa chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi? Đã lâu rồi không gặp cậu, nhớ cậu ghê.”

Lâm Cam Đường: “Vậy à, thế sao nhiều ngày như vậy không có lấy một cuộc gọi hay tin nhắn nào?”

Bên kia giống như bị chặn họng, nghe giọng nói của cô như vậy, bèn hạ mình nói: “Tớ cũng muốn tìm cậu lắm, nhưng mà ba tớ không cho tớ liên hệ với cậu, cũng không được giúp cậu, bảo là bác Lâm dặn dò như vậy.”

Trương Dung Khuynh giống như thấy bất bình thay cô: “Mà bác Lâm cũng thật là, sao có thể đối xử với cậu như vậy chứ. Cũng may bây giờ cậu được về nhà rồi, tớ vừa nghe nói đã vội vàng gọi điện thoại cho cậu đấy.”

“Là vậy sao.”

“Cậu muốn ra ngoài không?” Trương Dung Khuynh cho rằng cô đã bị dụ dỗ, giọng nói có chút hưng phấn: “Tớ còn gọi cả đám Tiểu Ái nữa, ăn cơm xong cùng đi dạo, mua mấy bộ quần áo đi?”

Lâm Cam Đường đã hiểu.

Chẳng trách lại tìm cô, hóa ra vẫn còn muốn tiếp tục coi cô như cái máy rút tiền mà xài.

Ngày hôm sau là tiệc sinh nhật rồi, tìm một kẻ coi tiền như rác như cô để tới thanh toán tiền quần áo cho bọn họ.

Là bạn thân thì tặng nhau ít quần áo, túi xách, mỹ phẩm dưỡng da là điều rất bình thường mà đúng không? Dù sao bọn họ là bạn tốt của cô, khoản tiền tiêu vặt cũng không bằng Lâm Minh Trác cho Lâm Cam Đường mà.

Hồi đó Lâm Cam Đường lại chưa từng nghĩ tới, vì sao Diệp Thu Thu chơi với cô, nhưng ngay cả son môi rẻ tiền nhất cũng chưa từng đòi hỏi cô một cái nào.

“Quần áo? Quý này đặt trước vừa đưa đến nhà rồi, tớ không đi đâu. Đúng rồi, nghe nói mỹ phẩm dưỡng da hiệu L mới ra một bộ mới, cậu cũng tiện tay mua cho tớ một bộ nhé?” Lâm Cam Đường nói.

Đúng lúc Trương Dung Khuynh hôm trước mới mua về dùng, nghe Lâm Cam Đường nói xong, bèn mờ mịt nhắc nhở: “Chỉ có dưỡng ẩm và dưỡng da, đã gần vài ngàn rồi…”

“Rẻ vậy sao?” Lâm Cam Đường kinh ngạc: “Còn chưa đắt bằng giày lần trước tớ tặng cho cậu nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »