Chương 14: Ôn Yến Thanh Chỉ Thích Một Người

Editor: Nyanko

8/2/2022

Hai hàng lông mày của Cố Chỉ xuyên nhíu chặt lại, buông dao nĩa xuống: “Ba, con sẽ tự xử lý, ba bảo mẹ đừng nhúng tay vào.”

“Được rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, tự mình quyết định đi.” Cố Quốc Lương đối với cách làm của nhà họ Lâm ở trên hôn lễ rất ngầm phê bình, nhưng ông ta để ý hơn là lợi ích sau này: “Mặc dù nhà họ Lâm nói muốn đuổi con bé ra khỏi cửa, nhưng cha con ruột thì nào có thể dễ dàng đoạn tuyệt. Lâm Cam Đường chịu hạ mình ở lại bệnh viện chăm bệnh, thì sớm muộn gì Lâm Minh Trác cũng sẽ hết giận, con bé vẫn sẽ là tiểu thư của nhà họ Lâm thôi.”

“Đúng vậy, nhà họ Lâm và nhà họ Cố kết quan hệ thông gia, cả hai bên đều có lợi, những chuyện khác cũng sẽ dễ bàn.”

Lời của Cố Chỉ Xuyên, đúng lúc bị mẹ Cố đang xuống lầu nghe thấy được.

Mẹ Cố lập tức nổi trận lôi đình: “Mẹ mặc kệ ích lợi gì đó của con, mẹ không thích Lâm Cam Đường!”

“Mẹ thấy con bé nhà họ Thạch rất tốt, hôm qua gặp ở cửa hàng còn đi dạo phố với mẹ, kiên nhẫn còn tốt hơn Lâm Cam Đường cả vạn lần!”

“Lâm Cam Đường kia sao có thể bằng được người ta?”

“Đào hôn với nhà họ Cố chúng ta, còn muốn tái hôn lại ư? Không có cửa đâu!”

“Cho dù nó có quỳ xuống cầu xin mẹ, mẹ cũng không muốn nó làm con dâu đâu, tưởng mình là cái thá gì chứ!”

Mẹ Cố mắng một thôi một hồi, vẫn chưa nguôi giận: “Nghe nói Ôn Yến Thanh còn đi theo làm người hầu cho nó, mẹ cũng không tin Lâm Cam Đường và cậu ta không có gì! Cưới một đứa con gái như vậy vào cửa, mẹ sợ nó sẽ đội nón xanh cho con mất!”

Những lời này chọc trúng điểm mà Cố Chỉ Xuyên để ý, Cố Chỉ Xuyên phiền lòng nói: “Mẹ! Đủ rồi!”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Mẹ Cố thấy con trai quát mình, càng thêm tức giận: “Bây giờ Ôn Yến Thanh một ngày chạy tới bệnh viện hai lần, còn chăm chỉ tới đó hơn cả Lâm Triệu Nam. Cậu ta là ai chứ? Con trai ruột của Lâm Minh Trác sao?”

Cố Quốc Lương trầm mặt, khẽ gõ bàn: “Đủ rồi! Càng nói càng thái quá, nói ai không tốt? Ôn Yến Thanh là người bà có thể nói sao? Phương án hợp tác của nhà họ Cố còn đang đặt ở trên bàn làm việc của tổng giám đốc Thịnh Phương kìa!”

Mẹ Cố tức giận mà ngậm miệng.

Tập đoàn Thịnh Phương.

Ôn Yến Thanh vừa mới từ chối hợp đồng mà công ty Thạch Nguyên đưa tới, đóng nắp bút lại.

Dịch Khiêm nhìn lướt qua tài liệu, gập lại, nói: “Tiên sinh vừa gọi điện thoại tới, nói là muốn ngài tối nay trở về ăn một bữa cơm với ngài ấy.”

“Không cần thiết.” Ôn Yến Thanh nhìn đồng hồ, cầm lấy áo khoác âu phục, rời khỏi chỗ ngồi.

“Vâng, vậy lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại từ chối tiên sinh.” Dịch Khiêm nhắc tới lộ trình tiếp theo: “Mặt khác, ngày mai có chuyến bay lúc sáu giờ sáng, mong ngài đi sớm một chút, tài xế sẽ chờ ngài ở dưới lầu từ sớm.”

Ôn Yến Thanh gật đầu.

Dịch Khiêm tiễn anh lên xe, lúc này mới quay lại hỏi người đi theo về hạng mục của công ty Thạch Nguyên: “Người phụ trách phần hợp đồng này là ai?”

Ôn Yến Thanh đi vào trong bệnh viện như thường lệ.

Không biết có phải Lâm Cam Đường cố ý tránh anh hay không, ngoại trừ hôm đầu tiên ra, về sau mỗi lần anh tới bệnh viện, cũng chỉ thỉnh thoảng mới được nhìn thấy bóng dáng của cô.

Lâm Minh Trác nhìn thấy Ôn Yến Thanh, ngồi dậy dựa lưng vào tường, chào hỏi: “Tới rồi à?”

“Bác Lâm.” Ôn Yến Thanh đặt giỏ trái cây xuống: “Bác đã thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Vẫn tốt, bác sĩ nói phải nằm viện nửa tháng.” Ba Lâm liếc nhìn giỏ măng cụt tươi ngon ngay ngắn, thu lại tầm mắt: “Cháu cũng bận mà, sao lại tốn thời gian tới đây vậy chứ.”

Ôn Yến Thanh chỉ cười cười.

Trong lòng ba Lâm sáng như gương, không muốn nhúng tay vào giữa chuyện tình cảm của lớp trẻ.

Nhưng so với Cố Chỉ Xuyên, Ôn Yến Thanh lại vừa ý ông hơn.

Cố Chỉ Xuyên người này, quá lạnh nhạt, tâm tư cũng giấu rất sâu, ba Lâm là người từng trải, sợ Lâm Cam Đường sẽ bị tổn thương.

Ôn Yến Thanh thì tính tình tốt, tướng mạo tốt, gia thế cũng mạnh hơn Cố Chỉ Xuyên. Quan trọng nhất chính là, cả thế giới đều biết Ôn Yến Thanh chỉ thích một người, đó chính là Lâm Cam Đường.

“Cam Đường không có ở đây, ra ngoài đi gặp bạn rồi, hình như là bạn cũ hồi cấp ba.” Ba Lâm nói xong, còn cố ý bỏ thêm một câu: “Nam hay nữ bác cũng không biết.”

Ôn Yến Thanh bình tĩnh rũ xuống mí mắt run rẩy.