Chương 3: Gặp phải Ôn Mộ Sanh

Yến Ly mua xong gạo và mì, tiếp theo dưới sự chào đón nồng nhiệt của các chủ gian hàng, cậu mua các loại thịt gà vịt cá heo, còn có các loại rau xanh trái cây, hàng khô, dầu muối đồ hộp cùng với các loại gia vị với giá chiết khấu.

Yến Ly nhìn mảnh đất bùn ở trong không gian, thầm nghĩ, có thể trồng đồ trên đất này không nhỉ?

Trước đó cậu chưa từng nghe qua có thể trồng đồ trong không gian, không gian của mỗi người chỉ để dự trữ vật phẩm, mặc dù tốc độ hư hỏng của những thứ đặt trong không gian sẽ chậm lại, nhưng sau một thời gian dài cuối cùng cũng sẽ hư thối; nhưng mà cho dù như thế, đối với Yến Ly bị nhắm vào ở kiếp trước, có một miếng bánh mì mốc meo cũng xem như là hạnh phúc lắm rồi.

Lúc này Yến Ly nhìn khối băng dùng để đông lạnh mình mua ở siêu thị hai giờ trước, có chút kinh ngạc, thế mà hoàn toàn không có dấu hiệu bị tan! Bình thường sẽ tan chảy ra một chút.

Trong lòng Yến Ly không nhịn được suy đoán, chẳng le vật phẩm đặt trong không gian kiếp này của cậu sẽ không thay đổi bản chất? Hoặc là tốc độ hư hỏng sẽ chậm hơn bình thường? Nói vậy cậu có thể mua một ít trái cây rau dưa và thịt rồi, còn có thực phẩm ăn liền đông lạnh cũng có thể dự trữ một ít.

Nếu mảnh đất này còn có thể trồng trọt, vậy thì cậu sẽ có đồ ăn liên tục rồi.

Yến Ly đi vào cửa hàng hạt giống, mỗi loại hạt giống đều mua một ít, sau đó còn thuận tay mua một ít công cụ làm nông cùng với có thể dùng làm vũ khí phòng thân.

Yến Ly được mùa vụ lớn ở chợ bán thức ăn, tiền tiết kiệm vốn hơn 300.000 hiện tại chỉ còn lại có 50.000, Yến Ly lái xe về nhà, suy nghĩ còn cần mua thêm gì nữa.

Lúc này, Yến Ly nhìn thấy hiệu thuốc lớn bên đường, tức khắc nhớ tới, cậu còn phải dự trữ một ít thuốc trị thương và cồn khử trùng, sau khi tận thế bắt đầu, có không ít người bị thương chưa kịp chữa trị, dẫn tới miệng vết thương thối rữa, vết thương bị thương sẽ thu hút xác sống đến…… Bởi vậy sau khi tận thế bắt đầu không bao lâu, thuốc men khan hiếm còn quý hơn thức ăn, tuy rằng có người có dị năng hệ chữa trị, nhưng người có dị năng này là đã ít lại càng thêm ít, hoàn toàn không thể cứu được hết những người bị thương.

Yến Ly đậu xe lại, bước nhanh đến hiệu thuốc lớn..

Dưới gốc cây to ở vỉa hè phía trước, truyền đến tiếng nam nữ đang cãi nhau.

Yến Ly ngẩng đầu nhìn sang, hình như hai người họ là tình nhân, bên chân còn có một bó hoa hồng.

Hai người cãi nhau rất lớn tiếng, cho dù Yến Ly không có hứng thú, cũng có thể biết sơ sơ tình huống qua lời của bọn họ, người phụ nữ phát hiện người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ rồi dẫn đến cãi nhau.

Người xung quanh không muốn dính vào chuyện nam nữ cãi nhau này, đồng loạt bước nhanh rời đi.

Yến Ly cũng có quyết định này, nhưng mà, hai người càng cãi càng hăng bắt đầu xài đến tay chân, người đàn ông phẫn nộ tát người phụ nữ một cái, người phụ nữ ngã trên mặt đất, bụm mặt với vẻ khó có thể tin.

Người đàn ông cường tráng vừa thở hổn hển vừa tay đấm chân đá với người phụ nữ: “Không phải chỉ là chơi với phụ nữ khác thôi sao? Cô có cần làm tới đến vậy không? Hả?! Mẹ nó, tôi đã xin lỗi rồi mà cô còn tức giận cái gì?! Đừng không nể mặt như thế!!!”

Người phụ nữ cuộn tròn phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Người đi đường nhìn thấy cảnh tượng này đều lộ ra vẻ không đành lòng và phẫn nộ, bọn họ muốn tiếng lên cản lại, nhưng nhìn người đàn ông cường tráng lại có chút do dự, chỉ có thể lén gọi điện thoại báo cảnh sát trước.

Yến Ly nhìn người phụ nữ gầy yếu trên mặt đất, tức khắc nhớ tới kiếp trước có một người phụ nữ từng giúp mình—— Khi cậu bị một trong các người yêu của Liễu Tinh đánh đập, sau đó chịu đựng đói khổ lạnh lẽo, một người phụ nữ từng lén nhét cho cậu nửa cái bánh bao, khiến cho Yến Ly vốn nghĩ cứ chết trong hẻm nhỏ như thế này cho xong, lại hiện lên suy nghĩ muốn sống nho nhỏ.

Yến Ly hơi cắn răng, phẫn nộ tiến lên giữ chặt người đàn ông đang đánh người này, “Anh dừng tay cho tôi!”

Người đàn ông không thể ngờ được có người dám ngăn cản gã, một tay đẩy Yến Ly ra, hung ác mà trừng thanh niên mảnh khảnh: “Thằng nhóc thúi, mày muốn gì?!”

Yến Ly gắt gao mà nhìn chằm chằm người đàn ông, tựa như thấy được một đám dị năng ngồi tít trên cao không ngừng đẩy cậu vào cảnh tuyệt vọng ở kiếp trước.

“Tao nói cho mày biết! Ba tao làm quan chức nhà nước! Tao muốn đánh thế nào cũng được, cảnh sát đến cũng vô dụng thôi!” Người đàn ông nhìn chung quanh một vòng, gã thấy người đi đường xung quanh giận mà không dám nói gì thì nhịn không được đắc ý cười.

Yến Ly hi rũ mắt, đáy mắt hiện lên một tia sát ý, cậu đã quen với cuộc sống tận thế cá lớn nuốt cá bé, cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất chính là gϊếŧ người.

Khi tận thế đến, muốn có đồ thì chỉ có cách đi cướp gϊếŧ, cho đối phương là sát sống, hay là nhân loại.

“Thật là trùng hợp, tôi đã quay lại hết những lời vừa nãy rồi.” Lúc này, trong đám người truyền ra một giọng nói ôn tồn lễ độ, một người đàn ông có bề ngoài to lớn anh tuấn, khuôn mặt như tranh vẽ bước ra, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn người đàn ông đánh người chậm rãi mà nói: “Anh nói ba anh làm quan chức nhỉ? Nếu ba anh xem đoạn video tôi vừa quay ở trên mạng, ông ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?”

“Mày……!” Người đàn ông cường tráng tức khắc hoảng loạn lên, gã hung tợn mà trừng mắt nhìn đám người chung quanh, sau đó ném ra một câu “Lần này tha cho chúng bây đấy!” rồi chạy trối chết.

Người đi đường xung quanh mắng gã đàn ông cường tráng vừa chạy đi mấy câu, sau đó vội vàng đỡ cô gái bị đánh và Yến Ly bị đẩy ngã dậy.

Yến Ly nhìn khuôn mặt người đàn ông quen thuộc, đột nhiên cảm thấy hôm nay có phải hôm nay ra cửa không xem ngày hay không.

“Hai người không sao chứ? Cần đến bệnh viện không?” Người đàn ông quá đẹp trai quan tâm dò hỏi tình huống của hai người.

Người phụ nữ còn đắm chìm trong đau khổ vì bị phản bội, cô hồn bay phách lạc lắc lắc đầu sau đó rời đi; người đi đường xung quanh cũng dần dần tan đi, chỉ còn lại có hai người Yến Ly và Ôn Mộ Sanh.

Yến Ly nghe giọng nói ôn hòa của Ôn Mộ Sanh, chỉ cảm thấy cả người rét run, người đàn ông trước mắt, nhìn như chăm sóc ôn hòa với tất cả mọi người, nhưng mà sau này cậu mới hiểu được, Ôn Mộ Sanh sẽ chỉ thể hiện sự dịu dàng thực sự với người mà hắn quan tâm, đối với những người không quan trọng khác, nụ cười của hắn trước nay chỉ ở trên bề mặt……

Trước mắt Yến Ly tựa như lại xuất hiện cảnh Ôn Mộ Sanh nắm tay của Liễu Tinh, dùng giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng dỗ dành đối phương; lúc ấy cậu mới ý thức được, người đàn ông vốn cho rằng có thể giúp được mình, cũng đứng bên phe của Liễu Tinh.

Lúc sau, trong khoảng thời gian cậu sống cẩn thận từng li từng tý kéo dài hơi tàn ở trong căn cứ, cậu mới biết được từ miệng của những người khác, bốn vị lãnh đạo trong căn cứ—— Quý Sâm, Ôn Mộ Sanh, Bạch Cảnh Chi, Nhậm Bằng Phong, thế mà đều là những người thích Liễu Tinh.

Mà cậu thì không biết đã làm mất lòng Liễu Tinh vì nguyên nhân gì và từ khi nào, chỉ có thể giãy giũa sống sót dưới sự tra tấn của Liễu Tinh và người yêu của gã, cuối cùng khi Liễu Tinh cảm thấy chán rồi, cậu bị thuộc hạ của Nhậm Bằng Phong ném ra khỏi căn cứ.

…………

“…… Cậu không sao chứ? Không nghe tôi nói gì sao?” Ôn Mộ Sanh đưa tay vẫy vẫy ở trước mặt thanh niên, có lẽ nào đối phương bị đυ.ng đầu rồi? Sao cả người đều cứng đờ thế này?

“Tôi……” Giọng của Yến Ly có chút run rẩy, cậu dùng sức véo lòng bàn tay của mình, thấp giọng nói: “Tôi không sao……”

“Không sao là được.” Ôn Mộ Sanh ôn hòa mà cười cười, lúc này hắn nhìn đến trên tóc của Yến Ly dính lá khô, cho nên mới đưa tay muốn lấy xuống giúp.

“!!!”Cơ thể Yến Ly giật bắn người, tức khắc sợ hãi mà lui về sau mấy bước.

“……” Ôn Mộ Sanh hơi híp mắt, đánh giá Yến Ly, hắn hẳn là không quen người này mới đúng, sao đối phương tránh hắn như bò cạp thế?

“Tôi còn có việc, đi trước……”Giọng của Yến Ly rất nhỏ, cậu vừa nói xong thì xoay người nhanh chóng rời đi.

Ôn Mộ Sanh nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa của Yến Ly, hơi mím môi, cất bước đi theo.