Chương 23: Tòa nhà chung cư bị cướp

Liễu Tinh vẫn ra ngoài tìm đồ ăn cùng những người trong chung cư, khi họ đang nghỉ ngơi vào buổi trưa thì một tiểu đội bất ngờ xông vào, hơn nữa trên người bọn họ còn bị thương nghiêm trọng!

Đặc biệt là người đàn ông nhất cường tráng nhất trong đó, gã được mấy người đỡ, cơ thể không ngừng run lên, trên da còn có vết bỏng, dáng vẻ bị sấm sét đánh trúng; những người khác trong đội cũng bị thương, hết sức chật vật.

Người trong chung cư nhìn thấy dáng vẻ hung ác của bọn họ thì không khỏi có chút sợ hãi, ông chú nhìn người bị thương nghiêm trọng nhất, nhỏ giọng nói với những người khác: “Có khi nào bọn họ là đội chuyên đi cướp đồ của những người khác trong thời gian gần đây không? Tôi nghe nói đội trưởng bọn họ là một tên to lớn cao hai mét, các anh nhìn xem……”

Những người khác người đàn ông cao khoảng hai mét đang bị thương, tức khắc càng thêm sợ hãi, không dám nói lời nào.

Liễu Tinh hơi rũ mắt, gã đột nhiên đứng lên, đám hàng xóm nhìn gã với vẻ mặt kinh ngạc.

“Bọn họ bị thương rồi, tôi đi chữa trị giúp bọn họ, có lẽ bọn họ không phải người xấu đâu?” Liễu Tinh ôn hòa nói.

Ông chú vội vàng muốn giữ chặt Liễu Tinh, cậu ta điên rồi sao?! Ngay đến loại người trông không giống người tốt này cũng muốn cứu! Trông dáng vẻ của bọn họ cũng không thể chết được, cứ mặc kệ là được rồi!

Nhưng mà Liễu Tinh đã đi đến hướng của mấy người bị thương đó, gã nhìn ánh mắt cảnh giác của bọn họ, lộ ra nụ cười dịu dàng, “Tôi sẽ không làm hại các anh, tôi là người có dị năng hệ chữa trị, tôi tới giúp các anh chữa thương, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau trong tận thế.”

“Nếu cậu dám làm bậy với anh Hào, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”

Thuộc hạ của người vạm vỡ uy hϊếp Liễu Tinh một chút, nhưng bọn họ cũng biết anh Hào bị thương rất nghiêm trọng, nếu còn không được chữa trị thì rất có thể sẽ chết, vì thế bọn họ vẫn tạm thời tin tưởng Liễu Tinh.

Liễu Tinh sử dụng dị năng hệ chữa trị, một lát sau, anh Hào hôn mê khôi phục ý thức.

“Anh Hào! Anh không sao chứ?” Các thuộc hạ tức khắc kích động hô lên.

“Tao không sao……” Thân hình cường tráng mập mạp của anh Hào có chút gian nan ngồi dậy, gã biết được là Liễu Tinh cứu mình từ miêng của đám thuộc hạ, hai mắt hung ác nham hiểm đánh giá Liễu Tinh một chút, cười to nói: “Tôi biết cậu, người đẹp tốt bụng có dị năng hệ chữa trị - Liễu Tinh, cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng!”

“Không cần cảm ơn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường thôi.” Liễu Tinh có chút ngại ngùng mỉm cười.

“Lão đại, bình ắc-quy mà chúng ta vất vả tìm được đã bị thằng nhóc thúi kia cướp cả rồi! Hiện tại làm sao đây? Phải đi cướp về sao?!” Một thuộc hạ lòng đầy căm phẫn nói.

“Không vội, chờ chúng ta khôi phục sẽ tìm hắn tính sổ!” Anh Hào sắc mặt âm trầm, gã không ngờ Bạch Cảnh Chi lại mạnh như vậy, lần trước đánh lén thành công còn cảm thấy thực lực của đối phương cũng không có gì ghê gớm, kết quả lần này toàn đội của bọn họ đều bị một mình Bạch Cảnh đánh bại một cách nhẹ nhàng! Tuy rằng ngoài miệng nói muốn tìm đối phương tính sổ, nhưng gã cũng không định cứng đối cứng với đối phương, kẻ thức thời mới là người tài giỏi.

“Các anh muốn tìm bình ắc-quy sao?” Liễu Tinh nhẹ giọng hỏi, lộ ra một tia khó xử, “Tôi biết một người có bình ắc-quy……”

Anh Hào nhìn thoáng qua Liễu Tinh đơn thuần, cười cười: “Thật sao? Có thể nói cho chúng tôi biết người đó là ai không? Cậu cũng biết đấy, hiện tại cắt điện, chúng tôi rất cần bình ắc-quy, chúng tôi sẽ không làm gì bạn của cậu đâu, chỉ là muốn hỏi xem có thể chia cho chúng tôi mấy cái khôngthôi, chúng ta có thể dùng thức ăn để đổi.”

Liễu Tinh vội vàng xua tay, có chút xấu hổ nói: “Không cần đâu, tôi tin các anh, nhưng tính tình của người kia có chút không tốt, các anh đừng để ý nhé.”

Liễu Tinh nói địa chỉ và số nhà của Yến Ly với anh Hào, sau đó trở lại trong đội ngũ của mình.

“Cậu nói gì với bọn họ thế?” Đại thúc lo lắng hỏi.

“Không nói gì cả, chỉ là giúp một chút mà thôi.” Liễu Tinh ôn hòa cười nói.

Những người khác nhìn thấy đám anh Hào không làm gì bọn họ thì tức khắc yên lòng, khen ngợi Liễu Tinh lương thiện.

Ông chú nghi ngờ, chỉ là việc Liễu Tinh chủ động đi chữa cho đám người đối diện cũng đã đủ để làm cho ông sinh ra bất mãn với sự ‘’tốt bụng’’ của Liễu Tinh, kiểu “tốt bụng” không có đầu óc này có khác gì ngu xuẩn cơ chứ?

Ngày hôm sau, nhóm Liễu Tinh không có đi ra ngoài tìm đồ ăn, Liễu Tinh lấy cớ nói mình không được khỏe, trên thực tế, gã nghe anh Hào nói hôm nay sẽ đến tìm Yến Ly, vì thế cố ý ở nhà xem kích hay.

Yến Ly cứ theo lẽ thường ra cửa, hoàn toàn không biết đội chuyên đi cướp đồ của người khác mà Quý Sâm từng nhắc đến sắp đến nhà của cậu.

Bang bang bang - cửa an ninh bị đập mạnh, Yến Hà một mình ở nhà nhíu mày, trong lòng có dự cảm không lành.

Bà vội vàng giấu đồ ăn ở bên ngoài, sau đó đi ra mở cửa, vốn dĩ bà không muốn mở cửa, nhưng cảm thấy cứ để như vậy thì đối phương sẽ phá hư cửa, nếu cửa bị phá hư, vậy thì không xong rồi.

“Các anh là ai?” Yến Hà vừa mở cửa thì nhìn thấy anh Hào cực kỳ cường tráng và đám thuộc hạ bộ dạng lưu manh với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn đứng ở trước cửa nhà bà.

“Sao mở cửa lâu thế hả?!” Đám thuộc hạ không chút khách sáo mà xông vào, chen chúc vào trong phòng khách nhỏ.

“Các anh muốn làm gì?!” Yến Hà kiềm chế cơn sợ hãi và lửa giận, và nhìn thoáng qua hàng xóm xuang quanh, không ai mở cửa giúp đỡ, rõ ràng bọn họ đều nghe được tiếng động bên này!

“Bà chính là Yến Ly? Không phải? Yến Ly ở đâu?” Một tên thuộc hạ hỏi.

“Các anh tìm con trai tôi làm gì?” Yến Hà trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ Tiểu Ly xảy ra chuyện gì? Sao lại chọc phải mấy tên đáng sợ như vậy?

“Chúng tôi nghe nói cậu ta có bình ắc-quy, cho nên muốn đến hỏi cậu ta lấy một ít.” Anh Hào nhìn toàn bộ căn nhà, đột nhiên đột nhiên nhìn thấy mấy bình ắc-quy cắm ở trong góc, trực tiếp đi qua cầm lên, “Quả nhiên có nha, nhất định trong phòng khác vẫn còn, tìm cho tao!”

“Các anh dừng tay!” Yến Hà nhìn bọn họ lục lọi khắp phòng, tức giận muốn ngăn cản, nhưng lại bị một tên thuộc hạ đẩy sang một bên!

Cánh tay của Yến Hà đυ.ng vào cái bàn, sau đó ngã xuống đất, cơn đau đớn tức khắc truyền đến từ cánh tay.

“Lão đại, chỉ tìm được nửa xô nước, nửa túi gạo và mấy gói mì gói, còn có một ít thịt và rau xanh trong nhà bếp, không thấy bình ắc-quy.” Đám thuộc hạ lục soát trong ngoài phòng một lần, sau đó báo cáo với Anh Hào.

“Không có?” Anh Hào sắc mặt tức khắc khó coi, gã tốn bao nhiêu công sức chạy tới đây mà chỉ có thể này thôi à, sao có thể về như thế được?!

Mẹ nó, thằng Liễu Tinh sẽ không lừa gã chứ?!

Anh Hào càng nghĩ càng phẫn nộ, hung hăng mà đá Yến Hà một cái, “Lấy hết toàn bộ thức ăn nước uống đi hết! Bình ắc-quy cũng mang đi, nếu đã đến rồi thì lục soát cả tòa nhà này luôn đi!”

“Vâng! Lão đại!” Đám thuộc hạ hoan hô đi đá cửa mấy nhà khác, có số người cùng vì sợ cửa bị đá hư nên đành phải mở cửa, run bần bật mà rúc ở trong góc mặc cho mấy người này cướp đồ ăn.

Có người chết sống không chịu mở cửa, kết quả một tên có dị năng hệ kim trong đó giả trực tiếp phá cửua, đồ ăn không còn gì, cửa cũng hư.

Nhà của Liễu Tinh cũng không có tránh được một kiếp, toàn bộ đồ ăn đều bị cướp sạch sành sanh, Liễu Tinh trốn ở trong góc không dám nói một câu, mẹ gã vừa khóc vừa làm ầm lên, nhưng cũng không dám phản kháng đám hung thần này.

Ông chú nhìn đám người quen này, ôm vợ con tràn đầy tuyệt vọng trong lòng, bọn gã quả nhiên là đội chuyên đi cướp đồ của người khác! Liễu Tinh cứu bọn họ, kết quả bây giờ lại rước họa vào thân!

Ông chú nhìn đống thức ăn mình mạo hiểm kiếm về mỗi ngày đều bị cướp sạch, òng đau như cắt, bây giờ đồ ăn bên ngoài ngày càng ít, vốn dĩ nghĩ sẽ dựa vào đống thức ăn kiếm được chịu được mấy tháng, kết quả bây giờ không còn gì……

Có người có ý định phản kháng cướp lại đồ ăn thì trực tiếp bị gϊếŧ luôn.

Mọi người trong cả tòa nhà chỉ có thể nghiến răng, lựa chọn nhắm mắt không nhìn, nội tâm vừa hận vừa bất lực.

Đám anh Hào cướp xong cả tòa nhà thì nghênh ngang rời đi.

Mọi người tụ tập lại, mấy người phụ nữ khóc lóc chửi bới đám anh Hào, mấy người đàn ông lại im lặng không nói gì.

Lúc này, mẹ cuẩ Liễu Tinh oán độc mà mắng Yến Hà: “Đều tại cô! Rõ ràng bọn họ đến tìm nhà cô! Nhất định là cô chọc giận bọn họ, bọn họ mới cướp đồ ăn của chúng tôi!!!”

Mọi người tức khắc sửng sốt, không nói gì, nội tâm lại cảm thấy mẹ của Liễu Tinh nói cũng có lý.

“Tôi cũng không quen bọn họ, liên quan gì đến tôi?! Bọn họ cũng trực tiếp xông vào nhà tôi cướp đồ đấy!” Yến Hà lạnh giọng nói.

“Thế thì nhất định là do con trai cô chọc bọn họ rồi! Cho nên bọn họ mới đến đây trả thù nó!” Mẹ của Liễu Tinh lớn tiếng nói.

Yến Hà trầm mặc một chút, giọng điệu kiên định, “Con trai tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy!!”

“Cô nói không biết thì không biết sao? Theo tôi thấy con trai nhà cô mới chính là đầu sỏ gây tội!” Mẹ Liễu Tinh cười lạnh, chuẩn bị mắng Yến Hà một trận.

“Đủ rồi!” Ông chú quát bảo mẹ Liễu Tinh ngừng lại, “Còn chưa rõ có phải là Yến Ly hay không……”

Ông chú nhìn về phía Liễu Tinh, đối phương tựa như nhận thấy được ông muốn nói gì, lắc đầu nhìn anh như cầu xin, nước mắt đảo quanh hốc mắt.