Chương 17: Gặp Liễu Tinh

Ngày hôm sau, Yến Ly không đi ra ngoài gϊếŧ xác sống, sau khi cậu luyện tập kỹ năng chiến đấu theo video luyện một giờ rồi ăn sáng thì có tiếng gõ cửa.

Yến Ly nhìn thấy là ông chú ngày hôm qua thì liền mở cửa, phát hiện bên cạnh ông chú còn có hai đứa nhỏ và vợ của anh ta.

“Yến Ly, xin lỗi vì đã làm phiền sớm như vậy……” Ông chú có chút ngại ngùng, ông sợ Yến Ly ra ngoài cho nên nhanh chóng mang đồ đến đây.

Yến Hà nhìn đến gia đình của ông chú này, có chút nghi hoặc: “Sao vậy ạ?”

“Đây là một ít thức ăn, hai người nhất định phải nhận lấy, cảm ơn hôm trước hai người đã gϊếŧ chết toàn bộ xác sống ở trong tòa nhà.” Ông chú vội vàng đưa túi cho Yến Hà, bên trong có hai bánh mì ngày hôm qua, còn có hai quả táo và một ít gạo.

“Cái này……” Yến Hà cũng có chút sững sờ, sau khi bà phục hồi tinh thần thì vội vàng đẩy trở về, “Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn.”

Yến Ly bất đắc dĩ, ông chú này cố chấp thật, có điều cậu sẽ nhận tấm lòng này của đối phương.

“Như vậy đi, chúng con lấy một chút thôi, không cần nhiều như vậy.” Yến Ly thấp giọng nói, “Cảm ơn chú dì.”

Yến Hà liền lấy túi gạo nhỏ từ trong túi ra, còn lại thì trả lại cho ông chú.

Ông chú còn muốn khuyên, nhưng nghe Yến Hà nhất quyết muốn để lại thêm đồ ăn cho hai đứa nhỏ thì hơi thở dài, nhận ý tốt của hai mẹ con Yến Hà.

Yến Ly nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nắm tay mẹ, khẽ cười, nghĩ nghĩ rồi xoay người đi vào nhà, giả vờ lấy từ trong bếp nhưng trên thực tế là lấy từ không gian ra một lốc sữa.

“Chú dì lấy cái này về cho hai đứa nhỏ uống đi ạ, con và mẹ dị ứng sữa bò nên không uống được.” Yến Ly vẻ mặt bình tĩnh mà đưa qua.

Yến Hà cũng rất thích hai đứa nhỏ nói, khi nghe Yến Ly nói thì không nhịn lộ ra nụ cười.

Ông chú và vợ của mình đầy mặt biết ơn nói cảm ơn.

Lúc này, cánh cửa xéo nhà của Yến Ly mở ra, một người phụ nữ trung niên lén lút nhìn chung quanh, phát hiện không có người khác thì liền nhỏ giọng hô với gia đình chú: “Này, bọn họ không cần, tôi cần, tôi mua đồ của hai người.”

“Xin lỗi, chúng tôi không bán.” Ông chú xấu hổ cười từ chối, nội tâm có chút cạn lời, bây giờ tiền còn có ích lợi gì?

“Vậy hai người muốn bao nhiêu tiền?” Phụ nữ cau mày hỏi, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“……” Ông chú bất đắc dĩ, nói lần nữa, “Tôi không bán, nhà của chúng tôi còn cần phải ăn.”

“Vậy sao các người còn cho bọn họ?” Phụ nữ nhịn không được chửi ầm lên, “Đều là hàng xóm sao các người không cho tôi? Dựa vào cái gì? Anh khinh tôi sao? Một thằng đàn ông mà đi bắt nạt kẻ yếu à!”

Ông chú nhíu chặt mày, thiếu chút nữa tức đến bật cười, sao lại có người vô lý thế này?

“Yến Hà, chúng ta là hàng xóm, chỗ cô còn đồ ăn không, bán cho tôi một ít đi.” Phụ nữ nhìn về phía Yến Hà.

Yến Hà thật sự rất ghét phụ nữ này, trực tiếp lạnh giọng từ chối: “Không bán. Đó là con trai tôi mạo hiểm tìm về.”

“Đúng là keo kiệt! Hàng xóm không nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Cần một chút đồ ăn thôi làm như lấy cái mạng của cô vậy!” Phụ nữ càng tức giận, bắt đầu không ngừng mắng thô tục.

Yến Ly không khỏi nhíu mày, hàng xóm nhà cậu là kiểu này không à, sao trước kia cậu chưa từng gặp qua.

Phụ nữ càng mắng càng hăng, mấy gia đình khác cũng lén mở cửa xem náo nhiệt.

“Mẹ…… đừng nói nữa, nhanh vào nhà đi……” Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ cánh cửa phía sau người phụ nữ.

“Sao? Tao nói không đúng sao?! Bọn họ bắt nạt một mình tao, mày là con trai tao còn không ra đây chửi phụ?!” Phụ nữ kéo cửa rồi lôi người bên trong ra, là một thanh niên trông mỏng manh thanh tú.

Yến Ly nhìn đến dáng vẻ của người này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, tức khắc cứng đờ tại chỗ, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.

Liễu, Liễu Tinh?!

Sao Liễu Tinh lại ở đây?!

Liễu Tinh là hàng xóm của cậu?! Rõ ràng kiếp trước cậu gặp đối phương ở trên đường đến thành phố A……

Yến Ly ngơ ngác mà nhìn thanh niên trước mắt, hoàn toàn mê mang hỗn loạn.

Mà lúc này phụ nữ còn chỉ vào mũi Liễu Tinh mắng: “Con trai người ta còn biết ra ngoài tìm đồ ăn cho mẹ nó, mày thì sao?! Chỉ biết ở trong nhà! Tao nuôi mày lớn như vậy còn có ích lợi gì?!”

Liễu Tinh mím môi, lộ ra vẻ tủi thân, mặc cho phụ nữ không ngừng mắng; một ít hàng xóm xem náo nhiệt chung quanh nhịn không được khe khẽ nói nhỏ, cảm thấy Liễu Tinh thật là đáng thương khi có một bà mẹ như thế.

Yến Ly nhìn ánh mắt quen thuộc của những người xung quanh, trong lòng hơi thắt lại, kiếp trước cũng giống như vậy, chỉ cần Liễu Tinh lộ ra dáng vẻ tủi thân đáng thương, người chung quanh sẽ vội vàng an ủi gã, giúp gã xả giận.

Yến Hà nhìn thấy vẻ mặt của Yến Ly hình như không đúng lắm, cũng lười đi để ý đến phụ nữ vô cớ gây rối, bà bảo gia đình chú mau về nhà đi, sau đó kéo Yến Ly quay vào nhà rồi trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Bên ngoài phụ nữ thấy thế, càng nổi điên.

“Tiểu Ly, sao vậy?”Ánh mắt của Yến Hà lộ ra lo lắng hỏi.

Yến Ly phục hồi tinh thần lại, im lặng một hồi lâu, thấp giọng hỏi nói: “Mẹ, mẹ biết nhà vừa rồi sao?”

Yến Hà ừ một tiếng, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Tính tình của bà chị kia tệ lắm, người sống ở đây đều biết chị ta. Chị ta thường xuyên nhìn chằm chằm vào nhà khác, nói xấu sau lưng người ta, còn thích so sánh nhà của người khác với nhà của mình, đúng là phục thật.”

“Bình thường con ở trường nên có lẽ không biết, khi còn học cấp 3, điểm của con rất tốt, chị ta liền ép con trai của mình phải thi điểm cao hơn con, một khi thi không tốt thì liền vừa đánh vừa mắng, mẹ ở nhà đều nghe thấy cả.”

“Chị ta biết con thi đậu đại học trọng điểm, con trai chị ta không thi đậu, cả ngày cứ móc mỉa, phiền muốn chết!”

Yến Hà vừa nói đến hàng xóm ngu ngốc kia thì liền nhịn không được điên cuồng phàn nàn.

Yến Ly ngơ ngác mà nghe, nói cách khác, Liễu Tinh đã biết cậu từ lâu……

“Vậy con trai của bà ta, mẹ cảm thấy…… cậu ta thế nào?” Yến Ly hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.

Yến Hà nhớ một chút, do dự mà nói: “Mẹ chưa từng nói chuyện với nó, có điều…… Mỗi ngày đều bị mẹ nó lôi ra so sánh với con, nhất định cũng không dễ chịu gì rồi.”

Yến Ly nhớ đến những gì đã xảy ra sau khi gặp Liễu Tinh.

Trên đường đến thành phố A, đội của Quý Sâm cứu đội của cậu, sau đó bọn họ liền đi theo đội của Quý Sâm đến thành phố A, mà Liễu Tinh chính là người có dị năng hệ chữa trị được chào đón ở trong đội của Quý Sâm.

Cậu không quen biết Liễu Tinh, cũng không định giao tiếp gì với đối phương, nhưng mà, đối phương lại chủ động tiếp cận cậu, giúp cậu chữa trị, khi cậu chuẩn bị xem đối phương như một người bạn, Liễu Tinh đột nhiên nói cậu trộm đồ của gã, còn lấy ra vật chứng từ ba lô của cậu…… cậu hết đường chối cãi, mọi người nói muốn đuổi cậu ra ngoài.

Lúc này, Liễu Tinh chủ động lên tiếng giúp cậu, nói có thể là có người cố ý vu oan cho cậu, bảo mọi người hãy tin cậu một lần; lúc ấy cậu hoàn toàn không nhìn rõ bộ mặt thật của Liễu Tinh, còn rất biết ơn Liễu Tinh nữa.

Nhưng mà, sau đó, chuyện bị vu oan lại xảy ra lần nữa, cậu bị vu oan trộm đồ ăn của mọi người, bị vu oan hạ độc vào đồ ăn của Liễu Tinh, bị vu oan cố ý quyết rũ Quý Sâm và Ôn Mộ Sanh, bị vu oan cố ý đẩy người khác vào đám xác sống khi đang bị truy đuổi……

Đương nhiên, kết cục cuối cùng của những việc này đều là Liễu Tinh “tốt bụng rộng lượng” lên tiếng thay cho cậu, chỉ là, tất cả mọi người đã không còn tin cậu, bọn họ chỉ là cảm thấy Liễu Tinh quá đơn thuần, thế mà lại xem một người ác độc như vậy là bạn, thậm chí sau đó, một khi xảy ra chuyện gì không tốt, mọi người đều trực tiếp ngầm thừa nhận là do cậu làm.

Ngay từ đầu Yến Ly còn cố gắng giải thích, đến cuối cùng chỉ im lặng mặc cho bọn họ quyết định.

Yến Ly sớm đã nhận ra Liễu Tinh không đúng, nhưng mà cậu không có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên cũng không có can đảm rời đội để đi đến thành phố A một mình; Cậu chỉ có thể ôm một suy nghĩ “Khi đến căn cứ thành phố A thì có thể đường ai nấy đi rồi’’, trong sự châm chọc mỉa mai mọi người, vẫn kiên trì mỗi ngày mỗi đêm.

Cuối cùng đến căn cứ, cậu ở một mình như mình mong muốn, vốn định có thể đổi đội mới, nhưng mà không biết tại sao sự tích ác độc lại bị lan truyền khắp toàn bộ căn cứ, không ai chấp nhận cho cậu gia nhập; vì thế cậu học được tự đi làm nhiệm vụ gϊếŧ xác sống một mình, khi thỉnh thoảng bị fan hâm mộ của Liễu Tinh đánh một trận thì học được cách tự băng bó cho mình……

Sau khi không chịu nổi việc mình đã hoàn thành vài nhiệm vụ nhưng không thể nhận được thù lao vật tư, cậu đã từng nghĩ tới sẽ tìm Quý Sâm và Ôn Mộ Sanh giúp đỡ, có lẽ giữa mình và Liễu Tinh có sự hiểu lầm cần phải làm rõ, kết quả lại thấy bốn thủ lĩnh của căn cứ đang xoay quanh Liễu Tinh, thấy được Ôn Mộ Sanh dịu dàng đi cùng Liễu Tinh lướt qua cậu đang mang dáng vẻ chật vật, chẳng thèm liếc cậu lấy một cái……

Vì thế cậu hoàn toàn từ bỏ, cứ như vậy mà kéo dài hơi tàn mà sống ở trong căn cứ dưới sự tra tấn của thủ hạ Nhậm Bằng Phong và sự thỉnh thoảng thăm hỏi ‘’có lòng tốt’’ của Liễu Tinh.

Mãi cho đến một lần cuối cùng, cậu lại hỏi Liễu Tinh tại sao lại đối xử với cậu như vậy, Liễu Tinh chỉ cười nói một câu: “Bởi vì tôi thích nhịn bộ dạng cậu bị tôi đạp ở dưới chân.”

Sau đó chính là Liễu Tinh nói Yến Ly muốn đẩy ra vào trong bầy xác sống, Nhậm Bằng Phong kêu người ném Yến Ly ra khỏi căn cứ.

Cuộc đời của cậu hoàn toàn trở thành cơn ác mộng sau khi gặp Liễu Tinh

Cũng bởi vậy, sau khi Yến Ly sống lại, không thể nghĩ ra được cách nào chống lại một Liễu Tinh được ngàn vạn người che chở cưng chiều, cậu chỉ có thể cách xa, chỉ có thể tích trữ càng nhiều đồ ăn, chỉ có thể trở nên càng mạnh hơn, cho dù kiếp này mọi người cũng đều không tin cậu thì một mình cậu cũng có thể cùng mẹ sống sót.