Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bát cô nương Ngụy Quốc Công Phủ là khuê mật của A Lan, tất nhiên cũng có tính tình cởi mở, thấy Yến Ninh rụt rè nhát gan vô cùng đáng thương, trong lòng cực kì yêu thích, vụиɠ ŧяộʍ nói với A Lan, may nàng ấy không phải nam tử, nếu không phàm là nam tử, nhìn thấy tiểu nha đầu mềm mại thế này, chỉ sợ đều sẽ sinh lòng trìu mến, cưới về nhà che chở sủng ái thật nhiều.

A Dung cười cười.

Nàng vừa sờ tóc Yến Ninh, vừa nhìn về phía A Lan cười nói, "Ngụy Quốc Công Phủ có gia phong thanh chính. Vị Bát cô nương kia lại có tính tình thật cởi mở."

"Tất nhiên rồi. Nếu không sao có thể là khuê mật của muội cơ chứ?" A Lan thấy khuôn mặt A Dung ôn hòa, biết tâm tình của nàng bây giờ không tồi, nghĩ nghĩ, vẫn không nói chuyện Thái An Hầu phủ gây mất hứng, chờ thịt hươu nướng xong, bảo Yến Ninh chỉ được ăn một chút, rồi cùng Khương Vệ ngoạm miếng thịt lớn, ăn mười phần vui sướиɠ.

Bởi vì dưới gối Lý Quốc Công phu nhân có ba người con trai, bây giờ hai người con lớn đều đã đi vào trong quân, vậy nên mặc dù Khương Vệ là con thứ ba, nhưng ở bên trong lại là người lớn tuổi nhất cùng lứa trong Lý Quốc Công, bởi vậy nha hoàn trái phải cũng cực kì nhiệt tình với Khương Vệ, dù không dám có dã tâm gì tới việc thượng vị làm di nương hay thông phòng của Khương Vệ, nhưng đối với Khương Vệ cũng có nhiều hơn mấy phần lấy lòng.

Khương Vệ đều tránh đi, chỉ ăn thịt với A Lan, không nói đùa với những nha hoàn mỹ mạo kia.

A Dung thấy, không khỏi mỉm cười, nhìn Khương Vệ một chút, lại nhìn Yến Ninh ăn mấy miếng hươu thịt đã có chút không thể tiêu hoá, hiện tại đang yên lặng bưng một bát nấm tuyết canh uống.

Yến Ninh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn A Dung.

"Đại biểu tỷ, sao thế?" Nàng cảm thấy ánh mắt A Dung nhìn mình rất quái lạ.

"Không có gì." Yến Ninh bây giờ tuổi còn nhỏ, Lý Quốc Công phu nhân nói với A Dung việc muốn giữ Yến Ninh ở bên cạnh, A Dung cũng không dám nói với Yến Ninh. Dù sao mặc dù Yến Ninh có cái gọi là kiếp trước kiếp này, nhưng A Dung nghĩ, ở kiếp trước chỉ sợ Yến Ninh gả cho nơi không phải là người, còn không bằng thuận theo tâm nguyện của Lý Quốc Công phu nhân, giữ Yến Ninh ở bên người yêu thương quý trọng, chí ít sẽ không khiến Yến Ninh trải qua đau khổ và thương tâm.

Cũng chính bởi vì nghĩ tới những thứ này, A Dung ngược lại không dám tùy ý trêu chọc Yến Ninh và Khương Vệ, chỉ sợ trong lòng Yến Ninh không được tự nhiên, vô ý thức xa lánh lạnh nhạt tránh hiềm nghi với Khương Vệ, bởi vậy A Dung nghĩ nghĩ rồi cười với Yến Ninh nói, "Chỉ là hôm nay thái y chính phái sai vặt tới truyền lời, nói ngày mai sẽ đến bắt mạch cho muội, điều trị thân thể của muội thật tốt."



"Bệnh của muội không phải đã tốt rồi sao? Đại biểu tỷ, đừng nên lại mời thái y chính đại nhân tới,phí biết bao nhiêu nhân tình của Đại cữu mẫu cơ chứ." Yến Ninh biết vị thái y chính kia y thuật rất cao siêu bình thường không xem bệnh cho nữ quyến huân quý kinh đô.

Trước đó được Sở Vương phân phó trị bệnh cho nàng đã chưa khỏi bệnh, Yến Ninh không muốn Lý Quốc Công phu nhân vì mình mà bỏ mặt mũi đi cầu người.

"Không phải. Là vị lão đại nhân kia nói, làm việc phải đến nơi đến chốn. Bởi vì lúc trước bắt mạch xem bệnh cho muội thấy thân thể của muội suy yếu, bởi vậy luôn để ở trong lòng đầu nhớ tới, nên nghĩ đã xem bệnh cho muội rồi, thì phải chăm sóc muội tới nơi tới chốn, hoàn toàn để muội không còn thương tổn nào trong cơ thể nữa."

A Dung không nghĩ tới vị lão đại nhân này vậy mà lại là một vị thầy thuốc thiện lương như thế, bởi vì lúc trước ông ấy trả lời Lý Quốc Công phu nhân rất mập mờ, mẹ con các nàng đã coi như không thế, nhưng hóa ra vị thái y chính này vậy mà không phải như lời bên ngoài nói, không dễ nói chuyện, mà rất hòa khí.

Tất nhiên A Dung hết sức vui mừng.

Nàng tất nhiên hi vọng thân thể Yến Ninh có thể khỏe mạnh, không khiến người trong nhà lo lắng.

"Thật sao?" Yến Ninh cũng không nghĩ tới vị lão đại nhân kia lại nguyện ý tiếp tục điều trị cho mình, không khỏi nháy nháy mắt, có chút ngượng ngùng nói, "Muội thật sự người ta rất hao tâm tổn trí."

Nàng nghĩ đến trước đó thái y chính vì Sở Vương phân phó mà đến, trong lòng không hiểu sao có một ý nghĩ mơ hồ, thế nhưng lại lập tức tự mình xóa bỏ.

Sở Vương một ngày trăm công ngàn việc, là hiển quý trong triều, ngày bình thường không biết phải gặp bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện, sao có thể còn nhớ kỹ một tiểu nha đầu mới gặp qua một lần.

Thái y chính xem bệnh cho nàng. . .

Khẳng định vì tấm lòng thầy thuốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »