Chương 42

Yến Ninh cảm thấy nước mắt của mình phải chảy ra hết.

Nàng không nghĩ tới, đại biểu tỷ vậy mà cứ đơn giản như vậy mà tin tưởng nàng.

"Đại biểu tỷ. . ." Nàng lại bắt đầu khóc, khóc đến nấc lên, ôm lấy tay A Dung nghẹn ngào nói, "Đại tỷ phu, đại tỷ phu đối xử với tỷ rất tốt. Huynh ấy chỉ có một thê tử là tỷ, huynh ấy và tỷ cùng nhau chết đi."

Nàng khóc nói đến đây, A Dung lại chỉ cảm thấy không hiểu sao mà lòng chua xót. Nàng cũng không xem nhẹ việc Yến Ninh tận lực lướt qua chuyện mình hỏi nàng gả cho ai, lại nghĩ tới ánh mắt thương tâm và nỗi thống khổ lúc Yến Ninh tỉnh lại nhìn về phía mình, A Dung còn cái gì không rõ. Nàng chậm rãi ôm tiểu cô nương mềm mềm ở trong ngực của mình, thấp giọng nói, "Muội đừng sợ. Về sau có biểu tỷ ở đây."

Ai cũng không thể bắt nạt muội muội của nàng.

Kiếp trước kiếp này, nàng đều nói với Yến Ninh câu này.

Yến Ninh chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất như bị đâm trúng thật sâu, ôm A Dung lớn tiếng khóc lên.

"Đại biểu tỷ, muội, muội cảm thấy khó chịu."

"Không có việc gì, có tỷ ở đây mà." A Dung vỗ bả vai Yến Ninh thấp giọng nói, " A Ninh, muội nói đây là kiếp trước kiếp này, tỷ tin muội. Chẳng qua muội cũng phải đáp ứng tỷ, không nen tùy ý nói với người ngoài những chuyện này."

Những lời kinh thế hãi tục này của Yến Ninh, sẽ khiến người ta cảm thấy nàng là một người điên, dù sao nếu không phải người điên, ai sẽ nói ra những lời kiếp trước kiếp này. Huống chi A Dung luôn có một ít sầu lo kỳ dị. . . Nàng từng nghe nói qua những đại sư đoán mệnh cho người ta, hoặc tính tiên cơ tương lai, nếu như linh nghiệm, đều sẽ bị trời kiêng kỵ, bởi vậy sẽ có một ít thiếu hụt thậm chí hao tổn về tuổi thọ.

Nàng rất lo lắng, nếu như bây giờ Yến Ninh nói với nàng những "Tiên cơ" kia thật sự ứng nghiệm, sẽ khiến Yến Ninh phải chịu một vài chuyện không tốt.

"Thế nhưng, thế nhưng là muội. . ."

"Được rồi, biết vận mệnh của mình, tỷ tự nhiên sẽ có biện pháp thay đổi. Còn A Ninh, chuyện kiếp trước kiếp này như vậy, trời biết đất biết muội biết tỷ biết, đã roc chưa?" A Dung vỗ vỗ đỉnh đầu Yến Ninh, thấy nàng ngoan ngoãn đáp ứng, thù ôn tồn nói, “Mà thế sự biến ảo, chuyện gì cũng sẽ tùy thời thay đổi. Kiếp trước mà muội nhìn thấy, kiếp này chưa hẳn vẫn sẽ như thế. Nói càng nhiều, thay đổi cũng càng nhiều. Tỷ sẽ lưu ý, muội cũng không cần nói thêm về tương lai với tỷ." Thanh âm của nàng mềm mại, hiển nhiên là vì lo lắng cho Yến Ninh, trong lòng Yến Ninh ấm áp, vội vàng gật đầu nói, "Muội chỉ nói cho đại biểu tỷ."



"Như vậy cũng tốt. Một mình muội giấu ở trong lòng, sẽ buồn bực mà sinh bệnh. Nếu đã nói cho ta, nói hết ra cũng tốt." Giờ phút này bên trong phòng đã không có người ngoài, bởi vậy A Dung rất nguyện ý sủng ái Yến Ninh hơn, ôm cả người nàng, nhẹ giọng nói, "Biểu tỷ biết muội chịu khổ. Muội yên tâm, vô luận kiếp trước như thế nào, thế nhưng biểu tỷ cam đoan với muội, kiếp này không khiến muội chịu khổ có được hay không?"

Nếu quả thật có kiếp trước kiếp này, A Dung suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đau thấu tim gan, bởi vì nàng nhìn về phía đôi mắt Yến Ninh, thấy ánh mắt Yến Ninh đã trải qua kiếp trước mà vẫn trong veo đơn thuần như cũ, chỉ thêm khó nén đau xót thê lương.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ kiếp trước tuổi của Yến Ninh chứng kiến mọi thứ, sau đó trở lại kiếp này sẽ không lớn.

Nàng nhất định khi còn rất nhỏ tuổi đã từ tiền thế trở về kiếp này. Có thể trở lại kiếp này có lẽ bởi vì kiếp trước chết đi, cũng nói có lẽ. . . thời điểm Yến Ninh kiếp trước qua đời tuổi cũng đang là tuổi tác như hoa.

A Dung cảm thấy trong lòng mình cực kì khó chịu, trên mặt lại không dám lộ ra cái gì.

Nếu như nàng chết rồi, vậy phu quân Yến Ninh không bảo vệ nàng sao?

Nàng gả cho ai?

Vì sao mà chết?

A Dung cảm thấy mình không thể hỏi những vết sẹo trong lòng Yến Ninh, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáy mắt sinh ra mấy phần lạnh thấu xương.

Nàng vốn là một hào môn quý nữ không thua kém đấng mày râu, giờ phút này đáy mắt mang theo mấy phần băng lãnh, thanh âm lại càng thêm nhu hòa nói, "Chúng ta nhanh đi tới chỗ A Lan. Chắc hẳn muội cũng muốn chơi với muội ấy." Trên mặt nàng nở nụ cười nhu hòa lại cứng cỏi, đây là nụ cười khiến Yến Ninh an tâm nhất.

Yến Ninh mềm mềm đáp ứng, khóc bao thút thít ngượng ngùng lau nước mắt của mình sạch sẽ, sau đó để A Dung bọc lại thật dày, hết sức cao hứng đi tới viện của A Lan. Viện tử của A Lan cách Yến Ninh không xa, cũng là một tiểu viện tử không lớn, rất gần nhị phòng, Yến Ninh để A Dung đưa đến cổng viện A Lan, quay đầu đã nhìn thấy A Dung trực tiếp đi rồi.