Yến Ninh cảm thấy mình thật sự sắp chết.
Cả người đau nhức, yết hầu đau đến mức giống như có ngọn lửa đang cháy, giống như những hạt cát nhỏ đang cố trôi xuống cổ họng, thân thể của nàng đang nóng bừng bừng, thống khổ còn có đau đớn làm cho nàng không kiềm được bật khóc.
Nàng thật không ngờ Thẩm Ngôn Khanh lại hạ độc lợi hại cho mình như vậy, làm cho nàng thừa nhận cảm giác thống khổ đến thế này.
Có thể thấy được Thẩm Ngôn Khanh thật sự hận nàng.
Yến Ninh ánh mắt mơ màng, trước mắt mơ hồ, tựa hồ có rất nhiều bóng người đang đung đưa, bên tai tựa hồ truyền đến một thanh âm trầm ổn mang theo mấy phần ngây ngô lại hỏi, "A Ninh rốt cuộc thế nào?"
Thanh âm này sao lại giống như là thanh âm đại biểu tỷ của nàng thế? Yến Ninh lập tức liền tin tưởng, thì ra con người vào lúc kề cận với cái chết, là thật sự có thể nghe được thanh âm của người thân mà mình muốn gặp nhất. Nàng lắng nghe thanh âm quen thuộc này, nhịn không được bật khóc hu hu, nàng cố gắng dùng tay sờ soạng vị trí bên cạnh mình, nghẹn ngào kêu lên, "Đại biểu tỷ."
"Tỷ đây." cô gái xinh đẹp rực rỡ ngồi ở bên giường, nhìn nữ hài tử nhỏ xinh mềm mại nằm trên giường bệnh đã sốt đến mức mặt đỏ phừng, không khỏi đỏ ửng vành mắt, dùng sức cầm tay nàng thấp giọng nói, "A Ninh, biểu tỷ ở đây." Nàng cố gắng làm cho thanh âm của mình càng thêm ôn nhu, ngồi ở bên giường vừa kêu tất cả nha hoàn đến lau mồ hôi trên thân thể Yến Ninh, vừa ôn nhu nói, "A Ninh, đừng sợ. Biểu tỷ vẫn luôn ở chỗ này cùng muội." Thanh âm của nàng rất ôn nhu, lại hoàn toàn khác hẳn với vẻ xinh đẹp lạnh thấu xương của nàng, nhưng mà Yến Ninh lại một lần nữa cảm thấy lòng an ổn.
Nàng đã từng rất sợ chết.
Nhưng bây giờ nàng nghĩ, nếu thế giới sau khi chết có đại biểu tỷ của nàng, vậy tử vong đối với nàng mà nói cũng không đáng sợ.
"Đại biểu tỷ, muội đã báo thù cho tỷ rồi." Nàng cố gắng mở mắt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp vô song xuất hiện trước mặt nàng, cố gắng nở nụ cười.
Nàng nhu nhược yếu đuối mang theo mấy phần khϊếp đảm không biết đang lẩm bẩm cái gì, cô gái kia không nghe rõ toàn bộ, lại thuận theo nàng ôn nhu nói, "Vậy biểu tỷ thật cao hứng."
Nàng vừa dứt lời, thấy tiểu cô nương trên giường bị tấm chăn thật dầy bao quanh thành một khối nho nhỏ nhìn mình nở nụ cười rụt rè mềm mại.
cô gái đưa tay sờ lên má nàng.
Yến Ninh lại cảm thấy rất kỳ quái.
Nàng cảm thấy gương mặt của mình bị biểu tỷ của nàng sờ soạng, tay của biểu tỷ lại tràn ngập ôn nhu cùng độ ấm... Nhưng mà rõ ràng là người đã chết, là sẽ lạnh như băng.
Chỉ là bất chợt đau đớn còn có cơn choáng váng lại ập đến làm cho nàng lập tức lại ngất xỉu. Nghe được bên người truyền đến thanh âm kinh hoảng của biểu tỷ, nàng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, khi nàng nghe được bên tai vang lên tiếng ồn ào hoảng loạn, còn có giọng nói uy nghiêm của nữ nhân cất tiếng chỉ huy. Lại cảm thấy những tình cảnh này giống như rất quen thuộc, giống như đã từng trải qua. Nhưng mà lại không thể nhớ ra.
Nàng ngất xỉu, cũng không biết tối tăm trước mắt giằng co bao lâu, mới chậm rãi mở mắt ra. Nàng cảm thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, yếu ớt mở mắt ra nhìn, cảm thấy bàn tay mình khoác lên mép giường được một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.
Một cô gái xinh đẹp như hoa tuổi vẫn còn rất trẻ đang ngủ ở bên giường của nàng.
Cho dù là đang ngủ, nàng ấy cũng không hề buông tay nàng ra.
Gương mặt đang ngủ của nàng ấy yên ả trầm ổn, nhưng mà lại không thể kiềm được nét tự tin quyến rũ xinh đẹp đập vào mắt người khác.
Yến Ninh kinh ngạc nhìn cô gái đang ngủ quên bên mép giường của mình, gần như là không dám tin, lại e sợ rằng mình đang nằm mơ.
Nàng rõ ràng đã chết.
Thẩm Ngôn Khanh ngay cả hưu nàng cũng không cần, trực tiếp dùng một chén tổ yến lấy mạng của nàng.
Nhưng mà nàng lại thật không ngờ, hiện tại dường như nàng đang còn sống.