Editor: Hannah
Lão thái thái biết Sở Vương hôm nay ở nhà mình xử lí Khương Hoàn, cũng không nói gì. Chỉ là khi nghe nói Lý Quốc Công an trí Khương Hoàn và Sở Thị ở thư phòng, thì ra lệnh, không cho phép mẫu nữ ngoại thất ở bên trong Quốc Công Phủ, nhét các nàng vào trong kiệu đưa ra khỏi Quốc Công Phủ.
"Cái gì?"
Sắc mặt Lý Quốc Công lập tức biến đổi.
"Quốc Công Gia đừng lo lắng, trong phủ chúng ta đều là ấm kiệu, Hoàn cô nương không bị đông lạnh đâu ạ." Lần này người tới kiên trì bẩm báo chuyện này, Lý Quốc Công chỉ cảm thấy trước mắt bị bóng đen che khuất, lay động thân thể một cái, sao còn nhớ được hỏi Yến Ninh mượn một người thái y cái gì nữa, quẳng tay áo vội vàng rời khoit Lý Quốc Công Phủ, đuổi theo mẫu nữ Sở Thị.
Mặc dù Hắn cứ như vậy đi, nhưng Lý Quốc Công phu nhân lại cũng không thương tâm, ngược lại bà cảm thấy rất thanh tịnh, liên tục nói lời cảm tạ với mấy vị thái y, tự mình tiễn mấy vị thái y này ra khỏi Quốc Công Phủ, khi trở lại trước mặt Yến Ninh, đã nhìn thấy Yến Ninh yếu ớt dựa vào người A Dung uống thuốc.
Nàng đơn bạc tới mức như phảng phất không lâu sau sẽ bị thổi tan đi.
Ánh mắt Lý Quốc Công phu nhân chua xót, nhìn Yến Ninh một lúc lâu, thấy nàng buồn ngủ, cũng không dám quấy rầy, chỉ bảo Yến Ninh uống thuốc xong thì đi ngủ, mình đi ra ngoài trước.
"Đại biểu tỷ, tỷ bồi bồi muội đi." Yến Ninh cảm thấy mình nắm không thả A Dung như vậy thì không tốt, nhưng nàng nhịn không được. Nàng còn chưa từ trong thống khổ mất đi A Dung ở kiếp trước hoàn toàn tránh thoát, giờ phút này nhìn mặt A Dung thì cảm thấy mình mãi mãi cũng nhìn không đủ. Nàng không muốn xa rời ỷ lại trong ngực ấm áp của A Dung, nhỏ giọng nói, "Đại biểu tỷ, muội về sau cũng muốn bảo hộ tỷ."
Nàng mặc dù không biết ở kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, bởi vì ở kiếp trước nàng vừa khϊếp đảm vừa mềm yếu, luôn luôn buồn buồn ở trong nhà, ai cũng không nhận ra, chuyện gì cũng không biết, nhưng nàng vẫn muốn cố gắng bảo vệ A Dung.
Không muốn để đại biểu tỷ của nàng bị oan không ai hiểu, có thể sinh hoạt hạnh phúc với Thập hoàng tử.
Sống thật tốt.
Yến Ninh giật mình lo lắng trong chốc lát, cảm thấy mình tựa hồ đã nghe ai đó đối với mình nói qua.
Nàng yên lặng ôm lấy Khương Dung.
"Được, tỷ chờ A Ninh lớn lên bảo vệ tỷ." A Dung hơi nở nụ cười, sờ tóc Yến Ninh, gặp nàng ở trong ngực của mình ngủ gà ngủ gật cũng không quấy rầy, cho đến Yến Ninh ngủ, lúc này mới im lặng nâng nàng từ trong ngực của mình ra, nhìn nàng nho nhỏ co lại thành một đoàn mà ngủ.
Giấc ngủ này của Yến Ninh kéo dài cả ngày, hình như phương thuốc của thái y chính thật sự cô cùng hữu hiệu, nàng cảm thấy mình rất mệt, nhưng trong khi ăn ăn ngủ ngủ lại chậm rãi dưỡng bệnh rất tốt, người cũng đã tốt hơn. Khoảng thời gian này nàng vẫn luôn ở trong phòng Lý Quốc Công phu nhân, đợi nàng gần như khỏi hẳn, mới nói với Lý Quốc Công phu nhân là nàng muốn trở về.
Lý Quốc Công phu nhân do dự hồi lâu, mới đáp ứng nàng.
Yến Ninh vô cùng vội vàng cao hứng mà chuẩn bị thu dọn đồ đạc về phòng của mình.
Nàng biết mình ở lại Thượng Phòng của Lý Quốc Công phu nhân sẽ gây phiền toái cho Đại cữu mẫu của nàng.
Bởi vì nàng ở đây dưỡng bệnh, nên thời điểm Lý Quốc Công phu nhân làm chủ quản lí với những bà vυ" già nói chuyện cũng phải thấp giọng nói chuyện.
"Đại biểu tỷ, biểu tỷ A Lan có bị bệnh hay không?" Hôm nay Yến Ninh tốt hơn rất nhiều, mặc dù vẫn có chút suy yếu như cũ, nhưng lại đã không còn sốt cao. Hiện tại nói chuyện với A Dung đang chỉ huy mấy đại nha hoàn giúp mình mặc váy áo, phủ thêm áo choàng ấm áp thật dày, nàng cảm thấy mình bị buồn bực thở không nổi luôn rồi.
Nhưng mà chính bởi vì bệnh đã tốt hơn rất nhiều, tinh thần của nàng cũng trở về, liền nghĩ đến nhị biểu tỷ của mình, Khương Lan của nhị phòng. Khi nàng rơi xuống nước ngày đó thì Khương Lan cũng nhảy vào trong hồ nước liều mạng kéo Yến Ninh, các nàng cùng lúc rơi xuống nước, Khương Lan được đưa về nhị phòng, bởi vậy tách ra với Yến Ninh.
Chỉ là Yến Ninh lại nhớ kỹ ở thời điểm này kiếp trước Khương Lan cũng bị bệnh.
Chẳng qua Khương Lan thân thể rất tốt, bởi vậy bây giờ cũng đã nhảy nhót tưng bừng rồi.
"Muội ấy đã khỏe. Chỉ là Nhị thẩm chê muội ấy làm ầm ĩ, nên không cho phép muội ấy ra khỏi cửa, miễn cho lại bị bệnh." Thấy Yến Ninh có chút bất an mà nhìn mình, A Dung nhẹ nhàng nói, "Muội đừng lo lắng. Thân thể muội ấy so với muội khoẻ mạnh hơn nhiều."