Chương 33

Editor: Hannah

"Lý Quốc Công, ngoại thất nữ dưới gối ngươi cũng dám ở bên trong Quốc Công Phủ trực tiếp đả thương người khác, làm việc ác độc như vậy, không kiêng nể gì như thế, chẳng lẽ ngươi cho nàng ta dũng khí sao?" Sở Vương nhàn nhạt hỏi.

Hình như hắn đối với việc ném một nữ hài tử nhu nhược mỹ lệ ra bên ngoài hoàn toàn thờ ơ, không có nửa chút thương hương tiếc ngọc nào.

"Thần không có." Lý Quốc Công làm sao có thể thừa nhận loại chuyện này, vội vàng phân bua.

"Không có thì tốt." Sở Vương nhìn sắc mặt Lý Quốc Công hơi đổi một chút, trầm giọng nói, "Nếu như ngươi nâng đỡ dung túng ngoại thất nữ đả thương đích nữ trong phủ, thì bản vương phải hoài nghi con người của ngươi có phải ái thϊếp diệt thê hay không."

Ánh mắt của hắn nghiêm nghị, Lý Quốc Công sững sờ, chỉ cảm thấy toàn thân trần đầy sợ hãi.

Loại tội danh ái thϊếp diệt thê này, có thể bị Ngự Sử vạch tội.

Nếu như ông ta bị Ngự Sử vạch ra sai lầm ái thϊếp diệt thê này, không nói mất mặt xấu hổ trên triều, mà nếu bị truyền ra nhân gian, thanh danh cũng không dễ nghe.

Mặc dù ông ta thật sự bất hoà với Lý Quốc Công phu nhân, tình sâu như biển với ngoại thất Sở Thị, nhưng chuyện nầy không thể đặt ở trên mặt bàn mà bàn tán.

Trong lòng mọi người biết thì coi như không liên quan đi.

"Nếu nói ngươi không như thế, vậy bản vương sẽ tin ngươi không có. Còn có, bệ hạ rất coi trọng lão phu nhân quý phủ, bản vương cũng không hi vọng bên trong quý phủ có người không có mắt làm lão phu nhân tức giận." Sở Vương cũng không có nhìn Sở Thị thêm chút nào, phảng phất trong mắt hắn thì nàng ta không khác rác rưởi trên đất rác rưởi.

Ngược lại, hắn nhíu mày, mặt không thay đổi nhìn Yến Ninh hiện giờ đã trợn tròn tròng mắt, ngơ ngác nhìn Khương Hoàn biến mất sau cửa, sau đó lộ ra nụ cười nho nhỏ, thấy nàng vừa cười vừa cảm động nhìn mình lau nước mắt, trong mắt Sở Vương không khỏi lộ ra mấy phần bối rối.



Tốt cũng khóc, xấu cũng khóc.

Khóc bao này. . .

Nước mắt chẳng lẽ tuôn ra từ hồ Động Đình à?

Nếu như là người khác, trông thấy hắn trầm mặt thì sẽ sợ hãi không dám khóc.

Thế nhưng vì cái gì Khóc bao này còn đang khóc?

Nàng thật sự không sợ hắn?

Sở Vương trầm mặc một lát, rồi đứng lên.

"Vương Gia, ngài đây là. . ." Lý Quốc Công vội vàng tiến lên.

Yến Ninh tội nghiệp mà nhìn Sở Vương.

"Cáo từ." Sở Vương không có hứng thú ở lại phủ Lý Quốc Công xem vở kịch nháo loạn này nữa, càng không có hứng thú dỗ Khóc Bao nín khóc mỉm cười. Hắn lạnh lẽo cứng rắn khẽ gật đầu với Lý Quốc Công, sau đó một người thị vệ ở một bên phủ thêm áo khoác màu đen cho hắn, đang muốn đi, thì cảm giác được một góc áo khoác bị nắm nhẹ lại.

Sở Vương thậm chí không cần cúi đầu cũng có thể biết được là ai làm.

Bên trong Quốc Công Phủ này người không sợ chết có lá gan làm như vậy cũng chỉ có một người.



Một đôi mắt uy nghiêm của hắn nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt Yến Ninh nhút nhát ngậm nước mắt, bị sưng đỏ rất nhiều, nhưng cặp mắt hắc bạch phân minh đó lại phảng phất như được nước rửa qua, vô cùng sáng tỏ.

"Vương Gia, cám ơn ngài."

"Không phải vì ngươi." Sở Vương lạnh giọng nói.

Cchẳng qua hắn không thể để yên cho loại chuyện bẩn thỉu này mà thôi.

"Mặc kệ Vương Gia vì ai. Ngài là người tốt, đây là chuyện thật sự quá tốt."

Yến Ninh cảm thấy Sở Vương là người rất tốt, thật sự quá tốt.

Nàng chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ, lại cảm thấy đầu choáng mơ hồ, rõ ràng Khương Hoàn đã bị kéo ra xa, nhưng là bên tai của nàng vẫn như có thể nghe được tiếng thét chói tai của Khương Hoàn khi rơi xuống nước. Nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, ở kiếp trước cực khổ để lại đau xót băng lãnh, hoàn toàn chậm rãi tiêu tán khi sắc mặt Sở Vương không thay đổi nhìn Khương Hoàn, còn chán ghét Lý Quốc Công, và cả sự công chính của Sở Vương.

Nàng dùng một chút khí lực này, chống đỡ thân mình nhất định phải tới trước mặt Lý Quốc Công nhìn Khương Hoàn và Sở Thị bị xui xẻo như hoàn toàn mất đi, nàng cảm thấy đầu óc mình choáng váng, trước mắt mơ hồ, miễn cưỡng ngửa đầu, cảm kích cười cười đối với Sở Vương, sau đó lâm vào hôn mê.

"A Ninh, A Ninh!" Thấy tiểu cô nương buông tay nắm chặt áo khoác Sở Vương, ngã vào trên giường êm, A Dung gấp gáp, vội vàng bối rối tiến lên đỡ muội muội.

Nàng bị dọa đến mức nước mắt cũng chảy ra, tay run run sờ sờ trán Yến Ninh, chỉ cảm thấy trán nóng bỏng rất dọa người, lập tức khóc lên.

"Đứa nhỏ ngốc! Cái gì cũng không quan trọng, sánh bằng muội cả!" Đều là lỗi của nàng.

Nếu không phải vì cố bắt Khương Hoàn chịu trừng phạt, theo ý Yến Ninh mang nàng đang bệnh nặng tới Thượng Phòng, bị nhiễm gió lạnh, lại bị mẫu nữ Sở Thị chọc tức thành dạng này, lại thấy sự bất công của Lý Quốc Công mà thương tâm, thì sao Yến Ninh lại bị bệnh nặng thêm cơ chứ?