Editor: Hannah
Sở Vương cũng không lộ ra vẻ ôn hoà với ông ta, chỉ hờ hững nói, "Nhà yên ổn vạn sự hưng, tự nhiên không thể để người đả thương người nhà không chịu giáo huấn, ngày sau có thể càng thêm ngông cuồng."
Thấy nụ cười Lý Quốc Công cứng đờ, Sở Vương giơ lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nói với Lý Quốc Công, "Ý của ngươi, bản vương vừa rồi đã nghe thấy, ý của ngươi là cái này. . ." Hắn vốn muốn nói Khóc Bao, chẳng qua thấy Yến Ninh đang dùng đôi mắt tin cậy mà nhìn mình, Sở Vương liền lạnh nhạt nói, "Nha đầu này bị đẩy vào trong nước, ngươi nói nàng không chết thì không có chuyện gì lớn, vậy là không được."
Sở Vương cảm thấy lời này mười phần buồn nôn, bởi vậy sắc mặt càng thêm băng lãnh.
"Thần đây cũng là vì tình cảm giữa tỷ muội các nàng."
"Đã muốn hại tính mạng người khác, còn tình tỷ muội cái gì nữa." Sở Vương chỉ cảm thấy Lý Quốc Công buồn nôn, đây quả thực so những chuyện xấu xa của các thế gia kinh đô mà hắn đã thấy qua càng thêm buồn nôn, khuôn mặt càng lạnh lùng, chậm rãi nói, "Nếu ngươi đã cảm thấy rơi vào hồ nước không bị gì cả. Vậy có qua có lại, nha đầu kia đẩy người khác rơi xuống nước, ở trong mắt các ngươi cũng sẽ không sao. Vậy nên để cho nàng ta xuống nước hồ đi, ngươi cũng sẽ cảm thấy không sao cả. Đều rơi xuống nước, đây mới gọi là công bằng." Hắn hiển nhiên không có nửa phần nói đùa, Lý Quốc Công nghe xong lập tức sợ hãi, vội vàng nói, "Vương Gia! Bây giờ đang là mùa đông!"
Nếu ném Khương Hoàn vào trong nước, đây không phải hại nàng ta chết cóng à?
"Thời điểm nha đầu này rơi xuống nước, chẳng lẽ không phải mùa đông?" Mặc dù Sở Vương không thích Khóc Bao chỉ biết khóc chít chít lắm, nhưng chẳng qua đã thấy được Lý Quốc Công khi dễ một tiểu nah đầu tay không tấc sắt như vậy, nên mới lạnh giọng hỏi.
Lý Quốc Công nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Không! Phụ thân! Phụ thân cứu con!" Khương Hoàn tự nhiên biết bây giờ hồ nước cực kì rét lạnh, thấy vị Sở Vương lần đầu gặp vậy mà ác độc như vậy, muốn ném mình vàp trong hồ, lập tức khóc lóc kéo vạt áo Lý Quốc Công.
"Phụ thân, con sợ, con sợ!"
Thanh âm nàng ta khóc rất bén nhọn, sau đó lại vội vàng năn nỉ Sở Vương.
"Vương Gia, ta thật sự không phải cố ý. A Ninh chẳng qua là, chẳng qua là vốn đã có bệnh! Cái dạng này bây giờ của nàng ấy không liên quan gì đến ta!" Khương Hoàn luôn tự phụ, mặc dù chỉ là ngoại thất nữ, nhưng nàng ta vẫn rất kiêu ngạo vì huyết mạch của mình, không chỉ có huyết mạch Lý Quốc Công, huyết mạch Sở Thị cũng rất tôn quý, nếu như không phải trời xui đất khiến, kỳ thật nàng ta cũng là quý nữ Quốc Công Phủ.
Bởi vậy vô luận cái gì nàng ta đều rất xuất chúng, vô luận là tài năng hay tướng mạo hoặc là thi thư tranh chữ, đối nhân xử thế, đều là tốt nhất. Nhưng nàng ta không nghĩ tới người xuất sắc như mình, có một ngày vậy mà lại bị Yến Ninh - một đứa không cha không mẹ, không có gì cả bức bách làm cho chật vật như thế.
Nếu như bị Sở Vương xử trí, nhiều người như vậy ở Quốc Công Phủ nhìn thấy cảnh nàng ta bị ném vào trong hồ, nàng ta làm người thế nào được?
Nàng ta chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho những người vô sỉ tràn ngập ác ý với nàng ta ở Lý Quốc Công Phủ.
"Vương Gia, cầu xin ngài tha cho ta! Ta tuổi còn nhỏ, ta không hiểu chuyện." Khương Hoàn nhớ tới mình chỉ là một nữ hài nhi tuổi nhỏ, càng khóc lóc đáng thương năn nỉ Sở Vương.
Nam tử cường đại, cuối cùng vẫn sẽ yêu người con gái nhu nhược cơ mà?
"Ngậm miệng. Bản vương ghét nhất nước mắt." Sở Vương thấy Khương Hoàn khóc lóc không ngừng, càng thêm chán ghét.
Đời này hắn ghét nhất những nữ nhân làm bộ chảy nước mắt trước mặt mình.
Trông thấy Khương Hoàn thút thít, hắn lạnh lùng phân phó, "Kéo ra ngoài." Thanh âm của hắn trầm thấp, rõ ràng không lớn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác một cỗ khí lạnh dâng lên từ trong lòng. Thanh âm này vừa rơi xuống, bên ngoài cũng nhanh chóng xuất hiện hai nam tử có khuôn mặt hơi dị dạng.
Hai nam tử này như lơ đãng đảo mắt qua Yến Ninh còn ở trong ngực A Dung thút tha thút thít, sau đó cũng không thèm để ý mẫu nữ Khương Hoàn thét chói tai và giãy dụa, thoải mái xách Khương Hoàn ra ngoài. Trong lúc nhất thời, bên ngoài Thượng Phòng đều là tiếng thét và tiếng khóc của Khương Hoàn, Lý Quốc Công chỉ cảm thấy trong lòng kịch liệt đau nhức, nhưng ở trước mặt Sở Vương lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong lòng của ông ta rất phẫn nộ việc Sở Vương khua tay múa chân đối với việc nhà phủ Quốc Công, nhưng lại không có dũng khí phản bác Sở Vương.
"Vương Gia. . ."