Chương 3

Ma ma canh cổng mặc dù không biết vì sao thế tử phu nhân muốn ra ngoài, nhưng mà vòng tay bằng vàng ròng nặng trịch làm bà ta cười híp cả mắt, làm sao còn nghi hoặc gì, lại thêm mấy phần ân cần đi theo phía sau Yến Ninh nói, "Nghe nói là Sở vương qua phủ. Trưởng công chúa nhà chúng ta kêu mở cửa chính, lúc này hẳn đang ở phía trước nghênh đón Sở vương." Sở vương là hoàng thúc của bệ hạ, đương nhiên cũng là hoàng thúc của phu nhân Đoan Dương Bá, Trường Bình trưởng công chúa, hiếm khi đại giá hạ cố đến chơi, Trường Bình trưởng công chúa đương nhiên là phải tất cung tất kính nghênh tiếp. Yến Ninh nghe xong sửng sốt.

Nàng hoảng hốt nhớ rõ đại biểu tỷ của nàng từng nói qua, Sở vương bản tính nghiêm trang chính trực, cương trực công chính, là người thiết diện vô tư hiếm có của hoàng gia.

Nàng cười một chút.

Mẫu thân của Thẩm Ngôn Khanh là Trường Bình trưởng công chúa, hoàng đế là cậu hắn.

Nay ngẫm lại, một bé gái mồ côi không cha không mẹ sống nhờ ở phủ Quốc công như nàng, lại muốn gả cho cháu ruột của hoàng đế, con trai độc nhất của trưởng công chúa, cũng không trách trưởng công chúa luôn chê cười nàng không biết tự lượng sức mình, và chán ghét bỏ mặc.

Ma ma kia thấy sắc mặt của nàng lộ vẻ sầu thảm, lúng ta lúng túng nói hai câu rồi xoay người đi, đanglúc Yến Ninh cảm thấy mình si tâm vọng tưởng, thì ra mình buồn cười như vậy, nàng chỉ cảm thấy phế phủ hiện tại đau đớn không thôi, giống như ngũ tạng lục phủ đang bị đảo lộn làm cho nàng phun một ngụm máu ra ngoài.

"Tiểu thư!" Phất Đông kinh hoảng kêu một tiếng.

Yến Ninh hai chân mềm nhũn nằm dựa vào trong lòng nàng, kinh ngạc nhìn máu tươi trong tay, trong chớp mắt, giống như minh bạch được cái gì.

Trong đầu nàng thoáng qua chút đau xót.

"Phất Đông, chúng ta không thể quay về nhà nữa rồi." Nàng không thể quay về phủ Quốc công, không còn cách nào khác để đi gặp đại biểu tỷ của nàng một lần cuối. Nhưng mà giờ phút này, có lẽ là chút dũng khí quyết đánh đến cùng cuối cùng, làm cho suy nghĩ Yến Ninh đột nhiên minh mẫn.

Nàng gấp rút thở dốc, yết hầu cùng miệng đều là máu tươi nóng bỏng, làm cho nàng gần như hít thở không thông, lại khạc ra một búng máu, cố gắng thấp giọng nói, "Đến đại sảnh.” Thanh âm của nàng mỏng manh, tiếng khóc của Phất Đông càng lớn hơn, lại cố gắng chống nhanh chóng chạy về hướng đại sảnh. Khi nhìn thấy vô số phồn hoa bên ngoài đại sảnh, Yến Ninh đẩy mạnh Phất Đông ra, lảo đảo vọt tới cửa chính.

Một người cao lớn đứng bên cạnh con tuấn mã ở trung môn, Yến Ninh ánh mắt mơ hồ thấy không rõlắm bộ dáng nam nhân xuống ngựa, đang lỗi lạc nhìn về hướng này

Nàng thấy không rõ bộ dáng của hắn, nhưng mà khí thế uy nghi đoan chính đó làm cho nàng dùng sức chạy thẳng đến trước mặt hắn, mặc cho Trường Bình trưởng công chúa quát tháo ở phía sau lưng hắn.



Đôi cánh tay tiếp được nàng, ngón tay nhỏ nhắn của nàng dùng sức siết chặc cọng cỏ cứu mạng sau cùng của nàng.

Dù sao... Cũng không còn gì để mất.

Ánh mắt nàng vô thần, ngửa đầu lên nhìn, thấy không rõ bộ dáng người tiếp được chính mình, gương mặt nho nhỏ vô lực tựa vào trên cánh tay của hắn.

Đây là một đôi tay cứng rắn có lực, làm cho nàng cảm nhận được an toàn còn có kiên định vô cùng.

Nàng thở hào hển, cười một chút, giãy dụa đem đôi môi đẫm đầy máu ra khỏi bờ vai của nam nhân, dán gần sát bên tai hắn, thì thào:

"Sở Vương điện hạ, Đại tỷ phu của ta... Thập hoàng tử và thập hoàng tử phi bị oan. Bọn họ không hề mưu hại thái tử. Cửu hoàng tử... Ở thành Nam, cách năm tram dặm về hướng Tâybí mật nuôi dưỡng hơn một ngàn vạn tinh binh hắn mới là loạn thần tặc tử mơ ước ngôi vị hoàng đế." Tay nàng run rẩy đưa vào ngực, lấy một phong thơ đưa cho nam nhân trầm mặc không nói, mỉm cười nói, " Sườn phi của Cửu hoàng tử là Sở thị tư thong với Thẩm Ngôn Khanh con trai của Trường Bình trưởng công chúa, Thẩm Ngôn Khanh vì nàng ta bỏ độc gϊếŧ chính thê, đây là nội dung mà chính tay Sở thị viết, xúi giục Thẩm Ngôn Khanh làm... Cửu hoàng tử bị cắm sừng..."

Cửu hoàng tử và Sở thị hại chết đại biểu tỷ, đại tỷ phu của nàng... hiện tại, nàng muốn bọn họ cùng nhau chôn cùng.

Cảm giác bị cắm sừng làm dư luận xôn xao sẽ khổ sở lắm đúng không?

"Bổn vương đã biết." Thanh âm nghiêm túc lại trầm ổn truyền đến, Yến Ninh cười một chút, thần chí đều đang dần mất đi, lại cố gắng đem ngón tay nâng lên, chỉ về hướng tiếng khóc vì mình duy nhất. "Phất Đông... Để nàng ấy về nhà. Nàng ấy không thể ở tại chỗ này." Thẩm Ngôn Khanh sẽ không bỏ qua cho nha hoàn của nàng, nàng chỉ muốn vào giây phút cuối cùng này, bảo vệ người duy nhất còn ở bên cạnh mình.

Nàng nhát gan mềm yếu cả đời rồi.

Nay... Có chết cũng phải kéo theo người chôn cùng.

Giống như đại biểu tỷ đã nói, có chết cũng đủ vốn.