Chương 19

Editor: Hannah

Chỉ là thấy Yến Ninh sốt cao như vậy lại còn ở bên ngoài đi dạo linh tinh, Sở Vương không khỏi nhíu mày lại.

“Sao này bị bệnh như thế còn để nàng đi ra ngoài?”

“Phụ thân có việc kêu muội ấy.” Khương Vệ thấp giọng nói.

Tuy rằng Yến Ninh chủ động muốn đi gặp Lý Quốc Công, nhưng Khương Vệ làm nhi tử hiển nhiên rất nguyện ý đem nước bẩn hắt lên trên đầu Lý Quốc Công.

Hắn chỉ đang khẩn trương mà choàng lại áo choàng lên trên người Yến Ninh, thấy nàng bị phủ ở phía dưới áo choàng khụt khịt, thiếu niên anh tuấn do dự một chút, thi lễ với Sở Vương nói, “Đã mạo phạm Vương gia, đều là sai lầm của nhà ta. Ta thay mặt xin bồi tội cùng Vương gia.”

Hắn cũng ngại nhìn tay áo Sở Vương bị nước mắt tiểu biểu muội nhà mình làm ướt mảng lớn, chỉ là do thấy Sở Vương cũng không nói cái gì, Khương Vệ thật ra đối vị Sở Vương nổi danh kinh đô này thêm vài phần lau mắt mà nhìn, thật sự cảm thấy Sở Vương không như trong những lời đồn lãnh khốc cùng vô tình đối với nữ tử như vậy, tựa hồ còn đối với nữ hài tử rất hiền lành.

Yến Ninh khóc lóc náo loạn một hồi, Sở Vương cũng không đối xử tệ với nàng chút nào.

Sở Vương thấy hắn giải thích, nghe nói Lý Quốc Công kêu tiểu cô nương đầy nước mắt đã sốt đến tiếng khóc cũng khàn khàn, vừa mới nãy hồ ngôn loạn ngữ ra cửa, không nói gì thêm, chỉ xua tay ý bảo Khương Vệ mang theo Yến Ninh rời đi.

“Đa tạ Vương gia khoan thứ.” Thấy hắn không có ý tứ truy cứu, Khương Vệ cũng rất vui mừng, vội vàng lại bái bái Sở Vương, lúc này mới thật cẩn thận mà cõng Yến Ninh lên, xem bộ dáng nàng mềm mại mà khó chịu đến lợi hại, thở hổn hển ghé vào trên lưng chính mình, trong lòng Khương Vệ không khỏi có chút đau lòng, lại sờ sờ cánh tay Yến Ninh thấp giọng nói với nàng, “Đừng sợ, trong chốc lát huynh cùng A Dung ở cạnh muội.”

Hắn cho rằng Yến Ninh bắt lấy tay áo Sở Vương không bỏ là vì sợ Lý Quốc Công, rốt cuộc Lý Quốc Công hiện tại đang khắc khẩu với Lý Quốc Công phu nhân vì chuyện của Khương Hoàn, Yến Ninh là người bên trong trận gió lốc này nhất định là phải trực diện đối mặt với Lý Quốc Công.

Yến Ninh nhát gan, sợ Lý Quốc Công, hơn nữa lại đang sinh bệnh, bởi vậy lung tung bậy bạ mà coi Sở Vương như cứu mạng rơm rạ thì về mặt tình cảm là chuyện có thể tha thứ.

“Biểu ca.” Yến Ninh cảm thấy chính mình đã khóc tới mức mệt mỏi, núo ở phía dưới áo choàng cọ cọ áo lông chồn của Khương Vệ, chỉ là khi nàng rời khỏi Sở Vương lại cảm thấy chính mình một lần trở nên thấp thỏm lo âu. Nàng không biết tại sao lại như vậy, khi Sở Vương đem chính mình đặt ở bên người Khương Vệ, nàng lập tức liền cảm thấy như bản thân không có chỗ dựa đáng tin cậy bảo hộ. Vì thế khiến nàng núp ở phía dưới áo choàng nhưng mắt lại trông mong mà nhìn Sở Vương.



Tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt, chỉ từ phía dưới áo choàng lộ ra một đôi mắt trong suốt tràn đầy nước mắt mang ý xin giúp đỡ cùng ỷ lại, Sở Vương liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn không nói thêm cái gì nữa, nhấc chân rời đi.

“Vương gia, nàng ấy còn đang nhìn người đấy.” Một nam tử trong đó đi một đoạn đường rồi quay đầu nhìn lại, thấy Khương Vệ đang nghiêng đầu cùng tiểu nha đầu trên lưng nói cái gì đấy, tiểu cô nương kia vừa không biết đang nói gì đó, vừa dùng đôi mắt mắt trông mong mà nhìn bóng dáng Sở Vương.

Sở Vương hừ lạnh một tiếng.

Khóc bao (*).

*Bao nước mắt

Hắn không thích người mềm yếu nhất.

Đặc biệt là quỷ thích khóc.

“Đi hỏi một chút, nàng bị ủy khuất gì thế.”

Hắn lạnh lùng mà phân phó, áo khoác màu đen trong gió lạnh có một độ cung khí thế nghiêm nghị, lãnh đạm nói, “Đừng để người khác truyền gì chuyện linh tinh gì.” Một nữ hài tử khóc lóc dựa vào trên cánh tay nam nhân xa lạ, chuyện này bị truyền ra thì đối với thanh danh của tiểu nha đầu này cũng không hề dễ nghe, tuy rằng không biết nàng khóc thảm như vậy là vì cái gì, nhưng đối với Sở Vương mà nói, lần đầu tiên bị một tiểu nha đầu tin tưởng chính mình là người tốt như thế thì tư vị cũng không tồi.

Hắn khó có được nhìn thấy tiểu cô nương có dũng khí như vậy, tất nhiên sẽ không hy vọng nàng bị một ít lời đồn đãi vô cớ làm buồn phiền, huống chi không biết vì sao hắn cảm thấy tiểu cô nương này tựa hồ vô cùng tín nhiệm và chờ mong với hắn.

Vì sao tự tin hắn sẽ không thương tổn nàng?

Nàng đang chờ mong cái gì?

Nhớ tới nàng dùng đôi mắt tràn ngập chờ mong sáng rọi mà nhìn chính mình, Sở Vương nghĩ nghĩ, không rõ nguyên do, lúc sau lại khẽ nhíu mày.