Yến Ninh nằm ở trên giường.
Tấm rèm che bằng tơ lụa và sa mỏng, có thêu nhiều loại hoa giữa ngày hè, rõ ràng là thời tiết đẹp nhất, ánh mặt trời bên ngoài chói chang, nhưng lại phảng phất như có cái khiên trong suốt, đem tất cả ánh nắng đều ngăn hết ở bên ngoài.
Trong phòng lạnh lẽo như băng.
Yến Ninh lạnh đến phát run, nhưng lại cũng không thèm để ý, thẳng tắp nằm ở trên giường nhìn tấm màn trên đỉnh đầu có thêu hoa lựu nở đỏ rực.
Ánh mắt của nàng mờ mịt, cũng không nhìn thanh niên tuấn tú quý khí đang đứng bên cạnh
Bên tai truyền đến tiếng khóc của Phất Đông, nước mắt lạnh như băng từ khóe mắt Yến Ninh trơn rơi vào trong gối nằm.
"Thẩm Ngôn Khanh, khi nào thì ngươi hưu thê?" Thanh âm của nàng khàn khàn lại bình tĩnh, tựa hồ thờ ơ đối với hai chữ hưu thê.
Đứng ở mép giường là thế gia công tử ngày thường tuấn tú ưu nhã, tác phong nhanh nhẹn, nhưng giờ phút này một thân cẩm y cùng với ngọc bội bằng ngọc bích xanh thẳm, làm người nhìn cảm thấy được vài phần thanh quý, trong tay đang cầm một chén sứ bằng men xanh, màu xanh chén sứ phối hợp với đầu ngón tay thon dài như ngọc, đẹp đẽ làm cho Yến Ninh đã từng thích như thế.
Nhưng mà nay nàng lại đã không còn chút khí lực, cũng không nhìn người thanh niên kia, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn giường của mình. Thanh âm của nàng lạnh lùng, nhưng kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là một nữ hài nhi yểu điệu vẫn chưa kịp lớn, yếu đuối mỏng manh, hiện tại, cổ tay lộ ra bên ngoài cực kì gầy yếu, tái nhợt như không còn chút máu nào.
Nhưng mà cho dù là ốm yếu thành như vậy, mặt của nàng vẫn trong sáng xinh đẹp, như đóa hoa sen rực rỡ sau cơn mưa rào, dáng dấp suy nhược yếu ớt, mỏng manh như thế làm người nhìn vào không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc.
Thẩm Ngôn Khanh an tĩnh nhìn Yến Ninh tâm chết như tro tàn, hồi lâu sau chậm rãi cúi người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ qua đôi má của Yến Ninh.
Đôi gò má đã từng mềm mại, giờ phút này lại tái nhợt và lạnh như băng.
"Yến Ninh, không nên suy nghĩ bậy bạ. Ta và nàng đã là vợ chồng, phải sống bên nhau đến cuối đời." Thấy thê tử trên giường cười nhẹ một tiếng, hắn trầm mặc khuấy chén tổ yến chưng trong tay, sau một lúc lâu mới ôn hòa nói, "Nàng nên tin tưởng ta mới đúng."
Tin tưởng hắn?
Yến Ninh kinh ngạc, nhớ đến một năm kia, thời điểm hắn liều lĩnh đi vào phủ Quốc Công cầu cưới mình, nàng vui mừng như thế, tin tưởng hắn như thế.
Nhưng như thế thì sao chứ?
Thành thân ba năm, hắn sủng hạnh nhiều cơ thϊếp như vậy, kêu đám cơ thϊếp này cười cười nói nói trước mặt nàng, khoe khoang sủng ái trước mặt nàng, khinh thường nàng thất bại, nhưng bản thân hắn lại không hề chạm đến đầu ngón tay của nàng.
Hắn dùng sự vắng vẻ để tra tấn nàng, dùng những cơ thϊếp này giẫm đạp và nhục nhã nàng, dùng hết thảy thủ đoạn của hắn để nàng biến thành bộ dạng đáng buồn như hiện tại.
Bây giờ hắn nói muốn sống cùng nàng đến cuối đời
Đáng sợ đến bậc nào.
"Đại biểu tỷ đã chết, thù của sườn phi Cửu hoàng tử cũng đã báo. Các ngươi đã được như ý nguyện. Thẩm Ngôn Khanh..." Yến Ninh là một nữ hài tử rất thích khóc, nhưng mà nay lại đã không còn sức để khóc nữa, chỉ chết lặng hơi nghiêng đầu, tránh né ngón tay hắn nhẹ giọng nói, "Đại biểu tỷ mà nàng ta ghét cũng đã chết, nàng sung sướиɠ khi nhìn bộ dáng thống khổ của ta. Ngươi đã làm được toàn bộ những gì nàng ta muốn. hiện tại ta đã không còn giá trị lợi dụng, không bằng ngươi bỏ ta, để ta đi về nhà." Thanh âm của nàng nhỏ xíu, cho dù bình tĩnh, nhưng vẫn mang theo nét run rẩy và nhu nhược. Nhưng Thẩm Ngôn Khanh chỉ trầm mặc, hồi lâu sau nhìn nàng nói, "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Yến Ninh, sau này chúng ta sẽ sống bên nhau.”
Yến Ninh lại bật cười.
Đại biểu tỷ của nàng đã chết, chết ở trong tay của bọn họ.
Người luôn che chở, luôn thương yêu nàng nhất đã chết ở trong tay đám súc sinh này, Thẩm Ngôn Khanh bây giờ còn dối trá muốn sống chung với nàng.
Sống bên nhau ư? Nhục nhã nàng, giẫm lên nàng, gọi người khinh thường nàng, bảo nàng vĩnh viễn ở tiểu viện nhỏ bé này để Thẩm Ngôn Khanh hành hạ nàng?
"Nàng đã không ăn không uống ba ngày rồi, thân mình chịu không nổi." Thấy Yến Ninh nhắm mắt lại không để ý tới mình, thân thể cao ráo của Thẩm Ngôn Khanh hơi cúi xuống, cầm chén tổ yến trong tay đặt ở trước mặt Yến Ninh, nhẹ giọng nói, "Đây là tổ yến mà nàng thích nhất. Yến Ninh, nàng dưỡng thân thể cho khoẻ lại, chuyện của chúng ta sau này hãy nói. Cho dù nàng..."