Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Ta Thành Nữ Thần Học Bá

Chương 4: tình cờ gặp gỡ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn bóng lưng của Lâm Mai, La Tiểu Ý không khỏi thở dài: Tuổi trẻ thật tốt, không có gánh nặng và áp lực, chỉ có năng lượng tràn trề. Không giống như cô, cho dù mang một làn da trẻ trung hơn hai mươi tuổi, cô vẫn có thể khiến người ta cảm thấy dáng vẻ trưởng thành của hai mươi năm sau. Tuy nhiên, vì Chúa đã cho cô một cơ hội mới nên lần này, cô phải vì chính mình mà sống.

Lúc La Tiểu Ý và Lâm Mai đến giảng đường, nơi tập trung tất cả các thành viên bán thời gian do công ty chỉ định, ở đây vô cùng náo nhiệt, đủ loại âm thanh đều lọt vào tai La Tiểu Ý .

Có người lo lắng: "Tôi chưa bao giờ phát tờ rơi. Nhỡ đâu khi phát mọi người đều không lấy thì sao?"

Một số người cũng tò mò: "Khi phát tờ rơi sẽ có người giám sát chúng ta phải không? Nếu không ai giám sát, có người ném hết tờ rơi vào sọt rác, rồi giả vờ như đã phát hết rồi thì làm sao? "

Một số người bức xúc: "Khó chịu quá! Hôm nay nắng to thế này? Nếu biết sớm thì đã không đăng ký. Số tiền công kiếm được trong một ngày ít đến mức không đủ để mua sản phẩm dưỡng da . Thật là mệt chết mất! "

La Tiểu Ý cảm thấy đôi tai mình nhạy cảm một cách bất thường, rõ ràng cô đang ở trong môi trường ồn ào, thế nhưng vẫn có thể nghe rõ những cuộc trò chuyện của toàn bộ những người mà cô để ý.

Bên cạnh La Tiểu Ý, Lâm Mai người sẽ trở thành một phụ nữ mạnh mẽ nơi công sở trong tương lai, lúc này vẫn còn chút ngây ngô và rụt rè.

Lâm Mai chọc nhẹ cánh tay của La Tiểu Ý, hỏi:" tự nhiên tớ thấy hơi khẩn trương, cậu không sợ sao?"

La Tiểu Ý quay đầu nhìn Lâm Mai nói: "Sợ cái gì?"

Lâm Mai trả lời: "Tớ sợ làm không tốt, sẽ bị người khác la mắng. Tớ sợ rằng mình sẽ không thể hoàn thành công việc " không nghĩ tới Lâm Mai sẽ nói ra một đống lý do.

Đối với La Tiểu Ý, Lâm Mai như vậy rất xa lạ, nhưng lại rất dễ thương, cô quên mất rằng, mình đã ở chung với Lâm Mai như thế nào khi còn đại học, trong mắt La Tiểu Ý , Lâm Mai giống như một cô em gái dễ thương.

La Tiểu Ý không thể không kéo Lâm Mai ngồi trên ghế của giảng đường, cô ấy giải thích cho Lâm Mai những lưu ý và điểm mấu chốt khi phát tờ rơi khiến Lâm Mai vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Mai nói: "Tiểu Ý, không ngờ cậu lại biết nhiều như vậy. Không phải lúc trước cậu nói đây là lần đầu tiên làm công việc bán thời gian sao?"

La Tiểu Ý trả lời: "Tất cả đều là từ Internet, lo trước khỏi họa!"

Lâm Mai tin đó là sự thật, ôm lấy La Tiểu Ý nói: "Tớ cũng muốn học tập cậu, sau này chúng ta cùng nhau lăn lộn!"

La Tiểu Ý chỉ cười nhẹ, cô không biết rằng trong mắt Lâm Mai, La Tiểu Ý bây giờ có chút kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta ỷ lại cùng tin tưởng.

La Tiểu Ý và Lâm Mai đang nhẹ giọng trò chuyện, đột nhiên La Tiểu Ý giật mình.

Bởi vì cô đã nhìn thấy Ngô Khôn khi còn trẻ.

Mặc dù La Tiểu Ý quyết định không thất hứa, cùng Lâm Mai tham gia công việc bán thời gian và sẵn sàng gặp lại Ngô Khôn, nhưng điều mà cô không ngờ là mọi chuyện lại xảy ra sớm như vậy.

Phải, kiếp trước họ thân nhau là vì ở cùng khối.

Và kiếp này, họ cùng trường, tụ họp và xuất phát trên cùng một hội trường, La Tiểu Ý sẽ nhìn thấy Ngô Khôn trước, điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Ngô Khôn hiện tại rất đẹp trai.

Anh ta gần 1m8, nước da trắng trẻo, khí chất tốt, dù không đạt tiêu chuẩn của giáo thảo học đường nhưng vẫn rất hút mắt trong giới sinh viên.

Với lỗ tai nhạy bén, La Tiểu Ý nghe thấy một cô gái bên cạnh thì thào: "Đây là tiền bối của trường nào vậy, đẹp trai quá!"

La Tiểu Ý hơi giật mình, nhưng cô không thể trốn được Lâm Mai đang nói chuyện phiếm với cô.

Lâm Mai nhìn theo tầm mắt La Tiểu Ý và thấy Ngô Khôn.

Lâm Mai chọc chọc La Tiểu Ý: "Tiểu Ý, không phải chứ, cậu coi trọng anh chàng đẹp trai kia sao?"

La Tiểu Ý lắc đầu, kiếp này cô không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Ngô Khôn, dù kiếp trước cô có bao nhiêu hồi ức tốt đẹp nhưng cũng từng trải qua nỗi tuyệt vọng đến thấu tim, cô biết rằng mình sẽ không thể tin tưởng Ngô Khôn, vì vậy, rời xa nhau là kết cục tốt nhất của bọn họ. Chỉ là có một số chuyện, không phải muốn tránh là có thể tránh.

Đời trước, cuộc gặp đầu tiên của họ là trong quảng trường - nơi phát tờ rơi quảng cáo. Nhưng có lẽ, vì vẻ mặt uể oải vừa mới xảy ra chuyện của cô, mọi thứ đã thay đổi.

Lần này, Ngô Khôn trực tiếp đi thẳng đến chỗ của La Tiểu Ý, cuối cùng bước đến trước hàng ghế, thấp giọng hỏi La Tiểu Ý: "Xin chào, có ai ngồi bên cạnh không?"

La Tiểu Ý ngạc nhiên vì việc này hoàn toàn ngoài ý muốn, cô chưa kịp trả lời thì Lâm Mai ở bên cạnh đã trả lời thay cô: "Chỗ này không có ai đâu, cậu cứ ngồi đi!"

Nghe được câu trả lời này, Ngô Khôn rất tự nhiên ngồi xuống.

Ngô Khôn cảm thấy rất tự nhiên, nhưng La Tiểu Ý thì không được tự nhiên chút nào, chỉ là sự biến đổi của cô ấy, trong mắt Lâm Mai, La Tiểu Ý chỉ là đang động tâm cùng khẩn trương.

Vì vậy, Lâm Mai đã chủ động trò chuyện với Ngô Khôn ngồi bên cạnh, cố gắng hỗ trợ La Tiểu Ý.

May mắn thay, ngay sau đó, người phụ trách câu lạc bộ bán thời gian đã tiến tới.

Người phụ trách là một cô gái trẻ, tuy rằng cách nói chuyện nhìn qua có chút chênh lệch với người đã ra ngoài xã hội nhưng cũng thực lưu loát.

Ngay khi cô ấy xuất hiện và đứng trên sân khấu, toàn bộ giảng đường dần trở nên yên tĩnh, xét cho cùng, đối với các sinh viên, người phụ trách câu lạc bộ là người tiếp xúc với công việc sớm hơn họ, mọi người đều ngưỡng mộ điều đó, vì vậy hành động cũng thể hiện sự tôn trọng.

Cô gái trẻ đợi giảng đường yên lặng trước khi bắt đầu giới thiệu bản thân.

Cô gái trẻ tên là Thịnh Tinh, là phó chủ tịch của câu lạc bộ bán thời gian.

Thịnh Tinh cho biết, lý do khiến cô cho mọi người tập trung đông đủ ở giảng đường trước khi chính thức bắt đầu nhiệm vụ là để phân công khu vực cho từng người phụ trách.

Không có gì thay đổi so với kiếp trước, La Tiểu Ý và Ngô Khôn vẫn được xếp vào cùng một quảng trường.

Ngay khi Lâm Mai nghe được phân công, cô ấy chớp mắt với La Tiểu Ý: "Thật là trùng hợp, đây là duyên phận !"

Ngô Khôn cũng nhìn La Tiểu Ý nói: “kế tiếp, xin nhờ cô chỉ giáo rồi. Thậm chí, anh ta còn nhỏ giọng bổ sung: “Đến lúc đó cô không làm xong, có thể cho tôi một vài tờ. Tôi là con trai, nên không ngại vất vả! "

Câu nói rõ ràng thể hiện ý đồ lấy lòng La Tiểu Ý, điều này làm cho Lâm Mai bên cạnh bật cười, cô ấy nghĩ rằng La Tiểu Ý có ý với Ngô Khôn, cho nên cũng vô cùng cao hứng với loại tình yêu này.

La Tiểu Ý không nói gì cũng không đáp lại.

La Tiểu Ý mặc dù biết sự việc phát sinh đời trước, Ngô Khôn hiện tại cũng không biết kiếp sau của mình đã xảy ra chuyện gì, những chuyện gian dối và dối trá đó không thể trách cậu ấy được. Nhưng tuyệt đối không có cách nào để cô có thể tha thứ cho Ngô Khôn, hóa giải khúc mắc, huống hồ là nối lại tình xưa với anh ta, cách tốt nhất mà La Tiểu Ý có thể nghĩ đến là thờ ơ, xa lánh anh ta bất cứ lúc nào. Cô hi vọng đời này n chỉ là người qua đường, không có bất kì lên hệ nào.

Tuy nhiên, cả Lâm Mai và Ngô Khôn đều không để ý đến sự im lặng của La Tiểu Ý, Lâm Mai thì cho rằng cô ấy đang ngại ngùng còn Ngô Khôn thì nghĩ rằng cô trầm tính.

La Tiểu Ý và những người khác phát tờ rơi lần này đều là về một công ty bất động sản.

Vào thời điểm này, ngành bất động sản vẫn chưa tăng vọt một cách chóng mặt như những thế hệ sau của La Tiểu Ý. Theo như trên tờ rơi, giá nhà ở khu vực trung tâm thành phố Thành Đô chưa đến 2.000 tệ mỗi m2.

Đó chỉ là giá của một căn nhà, đối với các bạn đang còn là sinh viên thì điều đó dường như rất xa tầm với. Vì vậy, những người phát tờ rơi về cơ bản đều không thảo luận về giá nhà, mà thực sự coi việc phát tờ rơi là một nhiệm vụ trọng đại.

Chính vì bất động sản chưa tăng đột biến nên việc mua nhà chưa trở thành hành vi đầu tư phổ biến của công chúng. Khi La Tiểu Ý và nhóm sinh viên của mình đang cầm một xấp tờ rơi bất động sản và cố gắng phân phát chúng cho những người qua đường, hầu hết những người qua đường bị chặn lại đều tỏ vẻ mất kiên nhẫn, những người giỏi hơn chỉ xua tay và nói: "Không cần, không cần! ", thậm chí còn đẩy họ ra, nói" Đừng chặn đường! "

Đời trước, La Tiểu Ý người lần đầu tiên gặp phải những thất bại này, đã bị tổn thương khá nhiều, nếu không, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy Ngô Khôn cũng giống mình mà trở nên gần gũi bất thường. Chủ yếu là vì Ngô Khôn chăm sóc ân cần nên cô chỉ có thể chìm vào ôn nhu của anh ta.

Bây giờ, La Tiểu Ý người đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm sống và đã được tôi luyện bởi một cuộc sống khó khăn gấp trăm lần so với thất bại nhỏ này, tự nhiên sẽ không dễ dàng nhận thua.

Sau khi trải qua những thất bại đầu tiên, cô bắt đầu nghiên cứu lập trường của mình, và liên tục điều chỉnh lời nói của mình để kiểm tra hiệu quả.

Từ từ, La Tiểu Ý di chuyển đến vùng phụ cận của quảng trường.

Sau khi nghiên cứu của cô ấy, những người qua đường ở đây đều phải dừng lại và chờ đèn đỏ, nếu nhận được một tờ rơi trong khi chờ đợi, hầu hết những người đó sẽ kiên nhẫn hơn một chút.

Về việc phát tờ rơi, La Tiểu Ý cũng thay đổi từ việc yêu cầu mọi người xem và mua nhà, cô điều chỉnh nó thành tuyên bố về chương trình vừa học vừa làm của sinh viên đại học. Trong thời đại này, sinh viên đại học không còn phổ biến như hai mươi năm sau, mà tương đối thưa thớt.

Vì điều chỉnh hợp lý về địa điểm và tình trạng của sinh viên, đã khiến những người qua đường ưu ái hơn một chút. Tỷ lệ phát tờ rơi thành công của La Tiểu Ý tự nhiên tăng lên và tờ rơi cũng dần vơi đi.

Khi La Tiểu Ý chỉ còn lại một phần mười tờ rơi, Ngô Khôn, người cách cô khoảng 300 mét, một tay cầm tờ thông tin còn lại, một tay sờ sờ đầu tóc, tự cho là tuấn tú đi tới gần La Tiểu Ý.

Sau khi đi đến bên cạnh La Tiểu Ý, Ngô Khôn không quan tâm đến việc cô đang nói chuyện với người qua đường, mà tự nhiên xen vào giữa cô và người nọ, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người. Tiến về phía La Tiểu Ý, anh ta nói với một giọng điệu nhẹ nhàng và quen thuộc: "Tiểu Ý, em có mệt không? Đừng nói, phát tờ rơi này thực sự không phải là việc cho con người làm, và tất cả tiền em kiếm được đều vô cùng vất vả. May thay, Tôi là đàn ông, có thể chịu được vất vả, các cô gái bọn em làm sao có thể chịu đựng được loại vất vả này? Sao không đặt xuống trước đi, lát nữa anh sẽ giúp đỡ em. "

Bởi vì khoảng cách phát tờ rơi của hai người là bắt buộc, Ngô Khôn cũng không biết rằng cô đã thay đổi chiến lược, nên nhiệm vụ phát tờ rơi của cô đã gần hoàn thành. Trong lòng anh ta, tờ rơi của La Tiểu Ý chắc chắn còn lại hơn một nửa.-----------------------

Sorry mn, dạo này bận làm báo tường nên không ra chương nhanh được. hehe
« Chương TrướcChương Tiếp »