Ngày hôm sau Tịch Thường Nguyệt mới biết được tàu bay lần này không phải đi về hướng Thiên Khải Tông, cũng tới lúc này cậu mới biết vì sao chuyện ở Bắc Hải đời trước cậu hoàn toàn không biết gì cả.
Bắc Hải có yêu quả thật chỉ là lời đồn vô căn cứ, không biết là nơi nào đồn đãi dẫn tới tiên môn phái ra không ít đệ tử tiến đến, các tu sĩ còn lại là vì tầm bảo mà tìm đến Bắc Hải.
Từ lúc bọn Hoắc Nhiên mang theo Tịch Thường Nguyệt rời khỏi Thủy Tinh Cung cũng làm những tu sĩ khác rời đi, mọi người mới hậu tri hậu giác hiểu được, Bắc Hải có dị đúng là tin đồn vô căn cứ. Lúc ảo cảnh ở Thủy Tinh Cung được phá bỏ xong, chúng tu sĩ cũng không phát giác ra có bất luận cái gì khác thường, tất cả mọi người chỉ cảm thấy chính mình là bị lời đồn trêu chọc, nên không ai nguyện ý trước mặt người ngoài đề cập đến. Việc này đến đây liền kết thúc.
Đồng thời, lúc này tàu bay cũng không phải vòng về Thiên Khải Tông, cũng vừa lúc giải thích chuyện đời trước vì sao Hoắc Nhiên rời tông lâu như vậy, thế nhưng không phải là vì chuyện ở Bắc Hải kéo dài…… Mà chuyện này, Tịch Thường Nguyệt ngược lại ở đời trước có nghe thấy.
“Nghe nói Kỳ Sơn bên kia phát ra dị bảo, sư tôn cũng đã qua đi.” Bạch Mạch Liên tới đưa thức ăn cho Tịch Thường Nguyệt. Hiện tại Mặc Sơ đại lục linh khí thiếu thốn, Tịch Thường Nguyệt mới vừa lên Trúc Cơ, hiện giờ trong thân thể cậu thiếu hụt linh lực, vẫn cần phải ăn chút gì đó. Khi nói chuyện, Bạch Mạch Liên cẩn thận quan sát thần sắc Tịch Thường Nguyệt. Với hắn, biểu hiện ngày hôm qua của lục sư huynh thật làm hắn kinh hãi. Lục sư huynh đối mặt với đại sư huynh cùng nhị sư huynh đều không chút khách khí, Bạch Mạch Liên tự nhiên cũng thu liễm không ít, không dám ở trước mặt cậu lỗ mãng.
Rốt cuộc hai vị sư huynh cũng chưa nói gì, hắn càng không thể dị nghị, Bạch Mạch Liên minh bạch điều này.
Trước mắt mới vừa đem thức ăn đặt lên trên bàn, hắn liền ngoan ngoãn ngồi một bên. Bạch Mạch Liên lông mi hơi rũ xuống, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, chặp sau nghe được Tịch Thường Nguyệt chủ động mở miệng hỏi mới đáp lại một câu. Tịch Thường Nguyệt ý muốn hỏi hiện tại đã đến nào, muốn tính thử xem trở lại Thiên Khải Tông còn cần bao lâu, kết quả không nghĩ đến cư nhiên nghe được một cái đáp án ngoài ý liệu.
“Kỳ Sơn dị bảo?” Tịch Thường Nguyệt đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, thấp giọng lặp lại, trong nháy mắt ánh mắt có điểm thay đổi.
Thấy lục sư huynh hôm nay rốt cuộc để ý đến mình, tựa hồ cũng không có ý tứ muốn đuổi hắn đi, Bạch Mạch Liên ánh mắt sáng lên, đáy lòng hôm qua có chút chênh lệch, giờ phút này bình phục lại. Nghe thấy cậu lần thứ hai mở miệng, hắn vội vàng phụ họa, “Đúng vậy, tông môn thế gia đều thu nhận được tin tức, tất cả đều đi đến Kỳ Sơn xem bảo vật xuất thế.”
Dứt lời, Bạch Mạch Liên tựa hồ mới nhớ tới cái gì, kinh hô một tiếng nói: “A, lục sư huynh, ngươi không phải là người ở Kỳ Sơn sao?”
Tịch Thường Nguyệt bị hắn gọi một tiếng liền hoàn hồn lại, nhàn nhạt quét mắt nhìn Bạch Mạch Liên một cái. Thấy thế, Bạch Mạch Liên yên lặng ngậm miệng lại. Không biết vì sao, hắn muốn ở thêm trong phòng sư huynh lâu một chút, cho nên không tiếp tục lên tiếng quấy rầy, tầm mắt luôn như có như không ở trên mặt Tịch Thường Nguyệt liếc qua.
Tịch Thường Nguyệt trong lòng có chuyện suy nghĩ cũng không có chú ý tới ánh mắt hắn. Đời trước, thời điểm Kỳ Sơn dị bảo xuất thế, Tịch Thường Nguyệt bởi vì lần trước không trúng tuyển nên tìm cơ hội một mình xuống núi rèn luyện. Khi đó cậu gặp được cơ hội Trúc Cơ. Lúc đó cậu Trúc Cơ tối hơn bây giờ một chút, gặp được đám người Lục Cảnh Chi cùng Hoắc Nhiên, Tô Dịch Triệt, Bạch Mạch Liên đang trên đường hồi tông. Thời điểm đó Tịch Thường Nguyệt đang đấu cùng với yêu vật, cuối cùng yêu vật là từ tay Hoắc Nhiên đánh chết. Lục Cảnh Chi một chút một chút dạy cậu như thế nào dẫn đường cho linh lực đang bạo động trong cơ thể nhân lúc sắp Trúc Cơ đi đúng hướng, chậm rãi đánh sâu vào Trúc Cơ.
Nhưng, xảo ngộ lần đó trên thực tế là Bạch Mạch Liên tâm huyết dâng trào, dị bảo cuối cùng xuất thế như thế nào bọn Lục Cảnh Chi căn bản không có lưu lại đến cuối cùng để xem. Mọi người liền vì một câu nói của Bạch Mạch Liên muốn hồi tông nhìn xem hồ sen sau núi nở hoa hay chưa mà vội vàng trở về, lúc này mới đυ.ng phải Tịch Thường Nguyệt đang triền đấu cùng với yêu vật, lập tức liền phải đột phá.
Xong việc, Hoắc Nhiên giống như vui đùa nói một câu làm Tịch Thường Nguyệt nhớ mãi.
“Lần này Tiểu Lục Nhi cần phải đa tạ tiểu sư đệ a, nếu không có hắn làm nũng một hai đòi sư tôn mang theo trở về, ta cũng không thể nào kịp thời đem ngươi cứu ra.”
Cũng bởi vì những lời này, Tịch Thường Nguyệt luôn đối với Bạch Mạch Liên thập phần chiếu cố, lúc ở chung với Bùi Thanh mười câu hết chín câu không rời khỏi hắn, so với trước đây càng ngày càng nhiều. Cũng từ lúc đó, Bùi Thanh cũng dần dần ở trước mặt cậu "Mạch Liên Nhi" dài "Mạch Liên Nhi" ngắn mà kêu, Tịch Thường Nguyệt thế nhưng không phát giác ra cái gì bất thường. Không nghĩ tới, người thân cận nhất bên cạnh cậu trong bất tri bất giác đã có tình cảm sâu đậm với tiểu sư đệ, vì đối phương có thể không màng tất cả, thậm chí là……
Tịch Thường Nguyệt hung hăng khép lại con ngươi. Ký ức đời trước mở ra. Một đêm trước khi phản bội cậu, bôi nhọ cậu cấu kết Ma tộc, Bùi Thanh sờ soạng đi vào động phủ của cậu. Chỉ đợi lần đại hội này qua đi, Hoài Ngôn tiên tôn liền sẽ lựa chọn một trong các đệ tử tiếp nhận chức vụ trưởng lão. Hoắc Nhiên là Hoài Ngôn tiên tôn đại đệ tử, cam chịu là chưởng môn đời kế tiếp, như thế hắn liền tự giác không tham gia cạnh tranh.
Tô Dịch Triệt thoái nhượng cũng là chuyện Tịch Thường Nguyệt không nghĩ tới, hiện giờ xem ra là hắn chừa chỗ cho tiểu sư đệ mà thôi.
Hơn nữa, hai vị sư huynh khác đi du lịch chưa về, tranh đoạt chức vị trưởng lão tự nhiên cũng chỉ có hai người Tịch Thường Nguyệt cùng Bạch Mạch Liên. Tịch Thường Nguyệt như thế nào cũng không nghĩ đến, Bùi Thanh ban đêm đột nhiên tới tìm cậu, thế nhưng là một hồi âm mưu. Ở ngày thứ hai tố giác có một chuyện đánh cậu trở tay không kịp, vừa vặn người của Tịch gia cũng tham gia một trận đơn phương lên án này. Tịch Thường Nguyệt hết đường chối cãi. Tịch gia dứt khoát lưu loát từ bỏ cậu.
***
Lúc quyết định thoát ly quan hệ cùng Thiên Khải Tông, Tịch Thường Nguyệt cũng tự động phân chia Tịch gia thành người không liên quan. Bất luận là Thiên Khải Tông hay Tịch gia, Tịch Thường Nguyệt đều không nghĩ lại cùng bọn họ liên quan. Hiện nay xem ra trước tiên cùng Tịch gia chặt đứt liên hệ, sau đó liền phủi sạch quan hệ với Thiên Khải Tông. Tịch Thường Nguyệt trề trề môi dưới. Nói đến cùng, cậu chẳng qua chỉ là một quân cờ của Tịch gia, Tịch Thường Nguyệt đã sớm đem hết thảy nhìn đến rõ ràng, cũng không có gì lưu luyến. Vừa không tính toán lại giẫm lên vết xe đổ, lần này đi đến Kỳ Sơn, cũng vừa lúc trở về Tịch gia một chuyến. Lúc này, Tịch Thường Nguyệt muốn chủ động rời khỏi gia tộc mà không phải bị bọn họ vứt bỏ.
Suy nghĩ xong tất thảy, Tịch Thường Nguyệt bắt đầu chuyển động tay, chỉ thấy cậu đem ống tay áo rộng rãi gom lại, lúc này mới thong thả ung dung mà cầm lấy đũa ngọc trên bàn. Hai mắt Bạch Mạch Liên không hề chớp nhìn chằm chằm động tác của cậu. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ánh mắt của hắn liền tự nhiên dừng ở trên người Tịch Thường Nguyệt. Nhưng tại thời điểm hắn nhìn thấy Tịch Thường Nguyệt vươn tay cầm lấy đũa ngọc, đưa đến trên bàn ăn, người kia đột ngột dừng lại. Bạch Mạch Liên theo bản năng căng thẳng, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lệch về một bên nhìn thấy lục sư huynh lộ ra cánh tay trắng nõn, xương cổ tay hơi hơi nhô lên, thoạt nhìn có thể dễ dàng nắm lấy. Đến lúc hắn phản ứng lại chính mình đang làm cái gì, Bạch Mạch Liên giương mắt, đột nhiên đối diện với một đôi mắt như sao sáng. Tịch Thường Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn. Bạch Mạch Liên chớp hai mắt, đôi môi hơi hơi cong lên, má lúm đồng tiền sâu thêm vài phần, “Lục sư huynh,” Đồ ăn này là do hắn tự làm. Đại sư huynh cùng nhị sư huynh đều nói tốt. Không đợi hắn đem hai câu này nói ra, chỉ nghe Tịch Thường Nguyệt bỗng dưng lên tiếng nói: “Ngươi như thế nào vẫn còn ở đây?”
Bạch Mạch Liên: “……”
Hắn ngơ ngác mà chớp chớp hai mắt, nhìn Tịch Thường Nguyệt cư nhiên nhất thời không thể lấy lại tinh thần, chờ tới khi hắn mở miệng lại lúng ta lúng túng nói một câu, “Lục, lục sư huynh ngươi không phải muốn đuổi ta đi chứ?”
Tịch Thường Nguyệt không nhìn hắn, chỉ thong thả ‘nga’ một tiếng.
Nghe vậy, Bạch Mạch Liên cho rằng mình không bị đuổi đi, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lặng yên không một tiếng động dừng lại trên mặt Tịch Thường Nguyệt. Hắn nhìn, nhìn lục sư huynh đưa lên đũa ngọc, nhìn lục sư huynh gắp đồ ăn do hắn làm, giây tiếp theo giống như là muốn đưa vào trong miệng, Bạch Mạch Liên hô hấp dừng lại một chút. Cư nhiên Tịch Thường Nguyệt chỉ gắp đồ ăn, không có động tác tiếp theo. Bạch Mạch Liên chính đang khó hiểu, bỗng nhiên thấy Tịch Thường Nguyệt quay đầu, “Vậy ngươi hiện tại có thể đi rồi.”
Bạch Mạch Liên vừa đi, trong phòng liền chỉ còn lại một mình Tịch Thường Nguyệt. Hắn nhìn chằm chằm đũa ngọc trên tay, lại nhìn đồ ăn trên bàn vẫn còn đang nóng, hương thơm mê người quanh quẩn bên chóp mũi, nhìn ra được người nấu ăn thực dụng tâm, trù nghệ cũng thập phần cao siêu.
Tiểu sư đệ xuất thân không tốt, nhưng lúc sau lại được sư tôn, các sư huynh phủng trong lòng bàn tay. Cho dù được sủng, hắn cũng sẽ thường thường dùng tới tay nghề của chính mình làm sư tôn cùng các vị sư huynh yêu thích. Tỷ như hắn nhớ kỹ chuyện xưa trong dân gian, các loại thủ đoạn giải buồn cùng với…… cái cuối cùng, cũng là sở trường đứng đầu của hắn: trù nghệ. Không chỉ có các sư huynh đệ yêu thích, chính sư tôn cũng khen không dứt miệng.
Tịch Thường Nguyệt mặt không biểu tình, đũa ngọc phát ra một tiếng ‘đinh’ giòn vang, rơi xuống vị trí bày biện ban đầu. Tịch Thường Nguyệt không thích ăn. Chờ đem tất cả thức ăn trên bàn thu thập xong, Tịch Thường Nguyệt từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc nhỏ màu xanh biếc, cậu từ trong bình đổ ra một viên thuốc nho nhỏ màu nâu, thuốc viên nhàn nhạt tản ra mùi vị thảo dược, không khó ngửi, nhưng cũng tuyệt đối không dễ ngửi. Tịch Thường Nguyệt đem Tích Cốc Đan ăn vào. Một đường từ Thiên Khải Tông đến Bắc Hải, cậu vẫn luôn dùng Tích Cốc Đan. Một khi phát hiện trong bụng đói khát, Tịch Thường Nguyệt liền sẽ lấy ra một viên ăn vào. Tiếp theo liền sẽ giống như giờ phút này, cảm giác đói khát biến mất, bụng dưới dần dần dâng lên một cổ ấm áp, tràn đầy ngũ tạng. Tịch Thường Nguyệt thu bình vào túi trữ vật, bên ngoài phòng đúng lúc vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu Lục Nhi?”
“Là ta, đại sư huynh.”
Hoắc Nhiên giọng nói mang theo một chút buồn buồn, nói xong lại lần nữa gõ gõ cửa, xem ra hôm qua bị đuổi ra khỏi phòng gây ra đả kích không nhỏ với hắn. Tịch Thường Nguyệt trầm mặc vài giây, tiếng đập cửa như cũ chưa dừng lại, cậu mới nói: “Tiến vào.”
Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức liền bị mở ra. Thân ảnh Hoắc Nhiên cao lớn, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của Tịch Thường Nguyệt.
“Tiểu Lục Nhi chịu gặp ta?”
Hoắc Nhiên đi vào phòng, giọng nói trầm trầm: “Còn đang giận ta?”
Tịch Thường Nguyệt cắn cắn môi, tựa như muốn nói gì.
Hoắc Nhiên từ khi vào cửa liền chú ý quan sát thần sắc của cậu, giờ phút này như tìm được điểm mấu chốt, chủ động nói: “Sư huynh sai rồi, là sư huynh không đúng, Tiểu Lục Nhi đừng tức giận.”
Thấy hắn chuẩn bị tiếp tục nói không ngừng, Tịch Thường Nguyệt nhíu mày, “Ta khi nào thì tức giận?”
Hoắc Nhiên vừa nghe thấy, ngũ quan không tự giác thu lại, "Rồi rồi, Tiểu Lục Nhi không tức giận.”
Dứt lời, hắn cười nhẹ, cảm thấy Tịch Thường Nguyệt cuối cùng cũng chịu để ý đến hắn, vừa thật vừa giả nói: “Ai có thể làm Tiểu Lục Nhi tức giận cũng là có bản lĩnh.”
Toàn bộ Thiên Khải Tông ai không biết tính tình Tiểu Lục Nhi là tốt nhất. Hoắc Nhiên mạc danh cảm thấy Tịch Thường Nguyệt nhiều ngày đối với hắn hờ hững cũng coi như là một loại để ý.
Đang lúc Hoắc Nhiên vừa mới tự khuyên nhủ bản thân xong, tâm tình cũng mạc danh phi thường dâng lên cao, tiếng nói Tịch Thường Nguyệt không nhanh không chậm vang lên, truyền tiến vào trong tai Hoắc Nhiên. Thanh âm không lớn, lại thẳng đánh vào nơi yếu hại, làm cả thân hình hắn đột nhiên cứng đờ: “Nhưng người đó không phải là ngươi.”