Thiếu niên trước mắt tuy tuổi còn nhỏ nhưng cử chỉ lại luôn lộ ra nét trầm ổn không phù hợp với tuổi, lời nói ra càng làm Càng Tắc Quan tin tưởng Tịch Thường Nguyệt không có cùng hắn nói dối. Trong khoảng thời gian ngắn, Càng Tắc Quan bị tiểu gia hỏa này khơi mào một tia tò mò. Có lẽ là xuất phát từ khi cậu bật thốt lên lời nói kinh người, Càng Tắc Quan cười khẽ, đôi mắt màu xám hiện lên một mạt lượng sắc: “Nếu như ngươi không muốn, bổn tọa cũng không miễn cưỡng, ngươi liền rời khỏi nơi này đi.”
Tịch Thường Nguyệt nhìn về phía hắn, phát hiện chính mình lần trước cho rằng đối phương có một đôi mắt màu xám bạc có lẽ cũng không chuẩn xác, giờ phút này đảo ngược lại có chút giống như khói bụi, tựa như một tầng sương mù mênh mông bao trùm nơi này, làm cho người khác khó có thể nhìn thấy cảm xúc chân thật nơi đáy mắt.
Chặp sau, Tịch Thường Nguyệt mới ý thức được chính mình nhìn chằm chằm người khác như vậy không thỏa đáng, vội vàng thu liễm tầm mắt. Cậu phục hồi tinh thần, lại suy nghĩ Càng Tắc Quan vừa nói cái gì, không tiếp tục truy vấn vì sao hắn không cùng mình rời đi. Nghĩ nghĩ, Tịch Thường Nguyệt mới châm chước nói một câu, “Xin hỏi tiền bối…… Ngài là người của môn phái nào?”
Dứt lời, ánh mắt cậu nhìn thẳng Càng Tắc Quan, bỗng nhiên cong cong hai mắt cười nói: “Ngày sau Thường Nguyệt chắc chắn bái phỏng, tạ ơn nghĩa ngày hôm nay của tiền bối.”
Càng Tắc Quan hứng thú mà nhìn Tịch Thường Nguyệt, khóe môi hơi cong lên một chút, tuy nhiên đôi mắt đào hoa ý cười lại rõ ràng: “Là muốn báo ân sao?”
Tịch Thường Nguyệt mặt mày khẽ nâng, tươi cười càng thêm xán lạn vài phần, ước chừng là trong lòng đã hạ quyết định, khiến cho cậu giờ phút này tâm tình phá lệ thả lỏng, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng vài phần. “Đúng vậy,” cậu cười, tiện đà lại tiếp một câu, “Cũng không thể nào báo thù đi?”
Dứt lời, Tịch Thường Nguyệt chớp chớp mắt, có vẻ thập phần vô tội. Cậu đương nhiên không phải cái loại tiểu nhân lấy oán trả ơn. Cùng thời gian, Tịch Thường Nguyệt cũng cảm giác cậu tựa hồ có thể sống được càng thêm bừa bãi phóng túng, không cần lại là cái pháo hôi bé nhỏ không đáng kể kia.
Bừng tỉnh lại, liền giống như trọng hoạch tân sinh. Trên thực tế cũng đích xác như thế, chẳng qua lúc trước là thân thể cùng với linh hồn, lúc này lại là tâm cảnh xảy ra biến hóa. Trong giây lát, Tịch Thường Nguyệt chỉ cảm thấy mấy ngày gần đây tầng bình cảnh chậm chạp không thể đột phá tựa hồ có chút buông lỏng, trở nên rộng mở thông suốt lên. Tiếp theo trong nháy mắt vang lên tiếng nói trầm thấp của nam nhân: “Ngươi muốn đột phá?”
Tuy chỉ có duyên gặp gỡ vài lần, giữa hai người nói chuyện cũng không nhiều lắm, Tịch Thường Nguyệt mơ hồ cảm thấy tính cách của đối phương cũng không có dễ dàng tiếp cận như mặt ngoài, bất quá Tịch Thường Nguyệt cho rằng trong số những người mình gặp gỡ qua hắn thuộc về phạm trù người tốt. Tất nhiên hiện tại đưa ra kết luận không khỏi quá sớm, nhưng Tịch Thường Nguyệt cũng không muốn nghĩ xấu cho người trước mắt này. Người này lúc phát hiện cậu đi theo vẫn có thể đem heo nhỏ đưa cho cậu, trước mắt còn nguyện ý đem cậu rời khỏi nơi này. Đủ loại suy nghĩ ở trong đầu xoay quanh, nhưng Tịch Thường Nguyệt ngay lập tức ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Càng Tắc Quan, ăn ngay nói thật nói: “Hẳn là sắp Trúc Cơ.”
Càng Tắc Quan liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tu vi của Tịch Thường Nguyệt, thấy tình cảnh như vậy, thần sắc không khỏi ngưng trọng một chút. Đảo mắt nhìn về phía bốn phía, quả nhiên liền thấy dị tượng phát sinh. Bởi vì đang ở bên trong Bắc Hải, hiện tượng thiên văn rất khó quan sát, chỉ có thể nhìn thấy biển sâu xanh thẳm vừa lặng yên lại ngưng tụ sóng lớn ào ạt. Nếu ở chỗ này đột phá...... Càng Tắc Quan tầm mắt lướt qua Thủy Tinh Cung phía sau Tịch Thường Nguyệt, sau đó còn sẽ có lôi kiếp xuyên thấu mặt biển xuyên xuống đến tận đây.
Phàm là khi tu sĩ đột phá đại cảnh giới, Thiên Đạo tất nhiên giáng xuống lôi kiếp, dù cho hiện giờ Mặc Sơ đại lục linh khí dần dần thiếu thốn, nhưng lôi kiếp nên có vẫn phải có. Chỉ là...... Lôi kiếp giáng xuống, dùng thiên địa linh khí để Độ Kiếp tu sĩ có chút giảm bớt, cho nên lúc độ kiếp có đối kháng qua được hay không hoàn toàn là xem tạo hóa của từng người.
Đời trước Tịch Thường Nguyệt ở thời điểm cùng yêu vật triền đấu tiến lên Trúc Cơ, lúc đó có sư tôn cùng các sư huynh vì cậu hộ pháp. Lần này Tịch Thường Nguyệt vốn định tự mình đối kháng qua đi, hiện giờ tu vi của cậu tuy rằng còn thấp, nhưng kinh nghiệm lại có không ít. Rốt cuộc cũng sống lại một đời, Tịch Thường Nguyệt nắm chắc chính mình có thể đem lôi kiếp đối kháng được. Cậu cũng nhìn nhìn chung quanh, cảm thấy nơi đây cũng không phải là địa phương tốt để độ kiếp. Còn chưa đề cập tới giờ phút này cậu thân ở bên trong Bắc Hải, trong phạm vi mười dặm chung quanh cậu có tu sĩ khác tồn tại, một khi bị Thiên Đạo phát hiện, lôi kiếp liền sẽ tăng dần lên.
“Ta muốn đi ra ngoài trước.”
“Trước rời đi nơi đây.”
Hai câu lời nói đồng thời vang lên, Càng Tắc Quan nghiêng mắt quét về phía cậu, Tịch Thường Nguyệt nhìn lại, chỉ nghe đối phương nhẹ giọng nói một câu, “Bổn tọa mang ngươi đi.”
Tịch Thường Nguyệt chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị người nhẹ nhàng chế trụ, ngay sau đó liền thấy cậu bị Càng Tắc Quan mang theo hướng Truyền Tống Trận đi tới. Trong chớp mắt, hai người liền trở ra Bắc Hải. Tịch Thường Nguyệt chỉ kịp thấy rõ một ít cảnh tượng chung quanh, nơi này tựa hồ là một rừng rậm, chung quanh đều là đại thụ che trời. Một đạo thân ảnh đứng ở phía trước người, bóng tối nhạt nhẽo đem cậu bao phủ. Tịch Thường Nguyệt cảm giác được một đôi bàn tay lớn dừng ở hai vai cậu, hơi hơi đè xuống, “Ngay tại chỗ này có thể đả tọa, bổn tọa sẽ vì ngươi hộ pháp.”
Tiếng nói quen thuộc lười biếng lọt vào trong tai, bên trong có thêm một tia trịnh trọng. Tịch Thường Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng mạc danh ấm áp, nghe lời khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu đả tọa đánh sâu vào Trúc Cơ.
Càng Tắc Quan nhìn Tịch Thường Nguyệt sau khi nghe thấy lời nói của chính mình liền ngoan ngoãn ngồi đả tọa, một câu cũng không hỏi lại, giống như là...... toàn thân tin cậy hắn. Càng Tắc Quan mày khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn về tầng mây phía chân trời bắt đầu tối. Thiên Đạo đã cảm ứng có tu sĩ độ kiếp, mây đen chậm rãi tụ lại.
Trong lòng biết nếu Thiên Đạo phát hiện ra chính mình, số lượng lôi kiếp sẽ tăng trưởng gấp bội mà giáng xuống, Càng Tắc Quan điều động linh lực trong cơ thể chuẩn bị hướng về phía sau triệt hồi, ở thời điểm trước khi rời đi một giây, hắn nói: “Bổn tọa là môn chủ của ẩn môn sương mù."
Lời này vừa nói ra, con ngươi Tịch Thường Nguyệt đang chậm rãi tiến vào chi cảnh vô ngã khẽ nhúc nhích, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, thân ảnh Càng Tắc Quan đã là lui đến mười dặm có hơn.
***
Rừng cây mở rộng ra khắp nơi, cành lá phồn thịnh, che đậy tầm mắt tu sĩ. Bắc Hải có nhiều hạn chế khiến cho bọn hắn không thể đem thần thức khuếch tán đi quá xa. Ở rừng rậm bên kia, đoàn người Hoắc Nhiên đầy mặt nôn nóng, khắp nơi bồi hồi.
Sau khi bọn họ tiến vào Bắc Hải, Hoắc Nhiên trước tiên phát hiện Tịch Thường Nguyệt mất tích. Sư huynh đệ bốn người bọn họ thiếu mất một người, các tu sĩ cùng bọn họ bước vào vòng sáng cũng không thấy hơn phân nửa. Thấy tình cảnh như vậy, Hoắc Nhiên trong lòng bốc lên một cổ hoảng loạn, vội vàng móc ra ngọc bài truyền âm. Tô Dịch Triệt đứng bên cạnh cũng khẩn tương nhíu mày, Bạch Mạch Liên biểu tình thập phần sốt ruột: “Tại sao lại như vậy, Lục sư huynh như thế nào không thấy, hắn cùng những người đó bị truyền tống tới nơi nào?”
Rõ ràng mọi người đều cùng nhau tiến nhập nơi này, cố tình lại không thấy Tịch Thường Nguyệt, còn có những tu sĩ khác cũng không thấy, đoàn người lúc này không chỉ đơn thuần sốt ruột, trên mặt hiện lên nét khủng hoảng.
Hoắc Nhiên lại quản không được nhiều như vậy, hắn lập tức cầm lấy ngọc bài truyền âm hướng bên trong đưa vào tin tức, cư nhiên trước sau không hề có phản ứng. Thử lại cũng không có tin tức gì, lặp lại vài lần như thế, Hoắc Nhiên vẻ mặt suy sụp: “Tại sao lại như vậy?” Lục sư đệ là hắn mang theo cùng nhau đi tới, như thế nào vừa vào Bắc Hải đã không thấy tăm hơi bóng dáng! Hoắc Nhiên lòng nóng như lửa đốt. Tô Dịch Triệt biểu tình nặng nề, đồng dạng suy nghĩ vì sao không thấy Tịch Thường Nguyệt. Vừa lúc nhìn thấy các tu sĩ khác không cam lòng ngồi chờ chết, chuẩn bị hướng về phía Truyền Tống Trận, hắn nói: “Chúng ta cũng theo sau nhìn xem.”
Hoắc Nhiên được hắn nhắc nhở, dừng một chút liền gật đầu: "Được.”
Ba người theo những người khác hướng về Truyền Tống Trận mà đi. Khi bọn hắn vừa đi vào Truyền Tống Trận, chân trời nổ lên một trận sấm sét ầm ầm, tuy nhiên mọi người lại không có ai nhìn thấy phía chân trời có dị tượng tu sĩ độ kiếp.
Càng Tắc Quan nhìn xem sắc trời, trong lòng biết sắp có lôi kiếp giáng xuống. Ở một khắc trước khi lôi đình giáng xuống, hắn dùng thần thức quét nhìn qua thân ảnh nho nhỏ đang ở dưới trung tâm mây đen. Tịch Thường Nguyệt khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm lại, thần thức tiến nhập vào đan điền chải vuốt tâm cảnh của cậu, sau khi có biến hóa bắt đầu cuồn cuộn lên linh lực, lẳng lặng cảm thụ hàng rào ngăn cách Luyện Khí lên Trúc Cơ.
Linh lực tràn đầy một lần lại một lần, không ngừng bị Tịch Thường Nguyệt lôi kéo tiến đến hàng rào kia, kinh mạch cũng vào giờ phút này không ngừng bị khai thác.
“Thật là cái nhân tài.”
Càng Tắc Quan dắt dắt môi, thu hồi thần thức, trong khoảnh khắc lại có một tin tức khác truyền tới.
Cùng lúc đó, sau khi tiến vào Truyền Tống Trận, đoàn người Hoắc Nhiên cũng bị tự phát truyền tống đến bên ngoài Thủy Tinh Cung, mọi người còn chưa đi vào liền nhận thấy được có chút không thích hợp. Tuy nói rằng một đám tu sĩ bị mạc danh cuốn vào bên trong Thủy Tinh Cung giờ phút này đang bị vây trong ảo cảnh nhưng chỉ cần bọn họ không có hoàn toàn lâm vào ảo cảnh dẫn đến tử vong, hơi thở của bọn họ liền được người bên ngoài bắt giữ lấy.
Rốt cuộc là người tu tiên, bọn Hoắc Nhiên vừa đến Thủy Tinh Cung liền cảm thấy ra bên trong có người bị nhốt.
“Lục sư huynh có thể ở bên trong hay không?” Bạch Mạch Liên khẩn trương hề hề mở miệng, ngay sau đó lại nhìn xem hai vị sư huynh. Hoắc Nhiên không nói gì, mà cùng Tô dịch Triệt liếc nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vấn đề. Hoắc Nhiên thầm nghĩ là có. Những tu sĩ đột nhiên biến mất đó cũng nhất định là ở bên trong.
Bạch Mạch Liên nóng nảy, lặp lạiàcau hỏi: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi mau nói nha, Lục sư huynh có phải ở bên trong hay không?”
Thấy hắn như thế, Hoắc Nhiên gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ đem Tiểu Lục Nhi mang ra tới.”
Nếu không, hắn như thế nào trở về hướng sư tôn công đạo. Nghe được hắn trả lời, Bạch Mạch Liên cũng yên lòng. Ở đây có không ít tu sĩ, trong đó không thiếu Kim Đan kỳ, còn có một vị tán tu Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, Hoắc Nhiên không chút nghĩ ngợi liền cùng đối phương hợp tác.
“Sư đệ của ta cũng ở bên trong, thỉnh đạo hữu tương trợ một chút,” Hoắc Nhiên mở miệng, “Tình huống bên trong không biết thế nào, để ta hóa ra một con rối đi vào thăm dò trước.”
Vị kia tán tu cũng có đồng bạn bị nhốt trong đó, đương nhiên đồng ý với đề nghị của Hoắc Nhiên. Cuối cùng mọi người từ chỗ con rối biết được bên trong thế nhưng thiết lập ảo cảnh đem người vây lại, bọn họ bắt đầu thương nghị xem phá trận như thế nào. May mà trong bọn họ có người chuyên tu trận pháp bùa chú, thực mau liền đưa ra kết quả. Thiên lôi từng đạo giáng xuống, Tịch Thường Nguyệt cả người đều bị chém thành trạng thái cháy đen, nhưng cậu từng có kinh nghiệm độ kiếp, không quên liều mạng hấp thu thiên địa linh khí theo lôi đình giáng xuống để khôi phục, dù cho linh khí ngày càng thiếu thốn, nhưng cậu đều không có lãng phí. Mắt thấy một đạo lôi kiếp cuối cùng liền phải áp xuống.
Ở nơi xa, Càng Tắc Quan gương mặt thoáng biến đổi, lộ ra một chút biểu tình kinh ngạc. Ảo trận của hắn bị phá. Một đám tu sĩ bất quá Trúc Cơ, Kim Đan thế nhưng đem ảo trận của hắn phá vỡ. Càng Tắc Quan biết Tu chân giới ngọa hổ tàng long, chỉ là không nghĩ tới hôm nay cư nhiên hắn lại đυ.ng phải. Nghĩ đến đồ vật ở Thủy Tinh Cung, Càng Tắc Quan trầm trầm sắc mặt, lại nhìn lướt qua lôi kiếp sắp tiêu tán, trong lòng đã có kết luận, Truyền Tống Trận nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Trước khi rời đi, Càng Tắc Quan thân hình hơi cúi xuống, hắn hướng về phía lôi kiếp ném một cái nhẫn trữ vật nho nhỏ, theo khoảnh khắc lôi kiếp rơi xuống lăn đến bên chân Tịch Thường Nguyệt. Đại hoàn đan tản ra mùi hương lẳng lặng nằm ở trong nhẫn trữ vật. Đại hoàn đan, trong Tu chân giới khó có được thánh phẩm đan dược.
Tịch Thường Nguyệt thừa nhận áp lực cuối cùng của một đạo lôi kiếp, ý thức có chút mơ hồ, linh khí trong cơ thể đang không chịu khống chế của cậu mà loạn nhảy, Tịch Thường Nguyệt kiệt lực áp xuống, cũng không dư thừa tinh lực đi quan sát ngoại giới.
Trong Thủy Tinh Cung, ảo cảnh bị phá, bọn Hoắc Nhiên không tìm được Tịch Thường Nguyệt, nhưng từ trong miệng những tu sĩ khác biết được Tịch Thường Nguyệt ngay từ đầu là cùng bọn họ một đường đi vào, sau lại không biết tung tích...... Tìm một vòng không có kết quả, mấy người rơi vào đường cùng đành vòng vèo trở về, chuẩn bị trở về lại tiếp tục tìm. Bọn Hoắc Nhiên mới vừa trở lại rừng rậm liền phát giác có điểm không đúng. Dị tượng khi tu sĩ độ kiếp còn chưa tan hết, sư huynh đệ ba người hướng đến bên kia đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy người mới vừa độ kiếp xong.