"Đúng vậy." Quần Thanh vội tìm thư tín, "Mẫu thân của nô tỳ, từng là cung nữ phụng y của trưởng công chúa, trưởng công chúa đã từng gửi mật thư cho mẫu thân nô tỳ, đây là thứ nô tỳ tìm được ở nhà: Trước khi khởi hành, Xương Bình trưởng công chúa đã gửi thư cho Lăng Vân phò mã dẫn quân đến phía bắc đề phòng bất trắc, Lăng Vân tướng quân đã đáp ứng, còn gọi Hoài Viễn tiết độ sứ Lý Phụng dẫn binh mã của ngài ấy cùng Nam hạ, hai quân đã lên đường, tính thời gian, sắp có thể cứu giá rồi."
Vì kích động, môi Chiêu Thái tử run rẩy.
Quần Thanh nói: "Thập thất công chúa tuyệt sắc thiên hạ đều biết, người Bắc Nhung đòi công chúa làm thϊếp trước trận, là cố ý tổn hại thể diện Đại Sở. Nếu Thái tử điện hạ thực sự gả công chúa đi, chẳng khác nào đưa mặt cho người ta tát. Người khiến thiên hạ bách tính nghĩ sao?"
"Chẳng lẽ ta không biết hổ thẹn sao? Bảo An là muội muội của ta, có hoàng huynh nào vui vẻ gả thân muội đi hòa thân! Nhưng phụ hoàng và hoàng trưởng tỷ đang trong tay chúng, lúc này hối hôn, lũ man di đó gϊếŧ họ thì làm sao?" Chiêu Thái tử kích động nói.
Quần Thanh mười lăm tuổi run rẩy dâng lịch thư: "Ngày cưới đại hung, xung khắc với quốc vận, nô tỳ xin Thái tử điện hạ đổi ngày, sai Bảo An công chúa đến Thanh Tịnh Quan thanh tu hai mươi ngày. Miễn là công chúa đồng ý giáng cấp, người Bắc Nhung sẽ không gây khó dễ. Trong hai mươi ngày này, Lăng Vân tướng quân và Lý tiết độ sứ có thể đến cứu giá, như vậy không phải hy sinh Bảo An công chúa, cũng không bị thiên hạ chê cười!"
Quốc tỷ của Chiêu Thái tử rơi xuống, Quần Thanh mang theo hai mươi ngày hy vọng, phóng ngựa trở về.
Đêm đen như mực, ngựa phi đến trước điện, Quần Thanh thấy Dương Phù vốn đang nằm trên giường thoi thóp, giờ lại đứng ngoài cửa, tay cầm một chiếc đèn l*иg, xõa tóc chờ nàng.
Ánh đèn l*иg yếu ớt, chiếu xuống xiêm y mỏng manh của Bảo An công chúa, đôi chân trần đạp trên gạch xanh, chiếu lên đôi mắt đẫm lệ của nàng ta.
Quần Thanh nhảy xuống ngựa, khẽ nói: "Công chúa, không phải đi hòa thân nữa."
"Thanh Thanh!" Nước mắt Dương Phù tuôn trào, vội vàng ôm chầm lấy nàng, khóc vì vui sướиɠ.
...
Hồi ức lướt qua tâm trí, khóe môi Quần Thanh khẽ cong lên rồi lại hạ xuống.
Sau khi hiến kế, Quần Thanh đã dẫn Dương Phù và vài cung nữ đến Thanh Tịnh Quan thanh tu.
Ai ngờ hai vị trung thần đi cứu giá lại biến thành sói hoang mới, họ phản loạn giữa đường, bắt giữ hoàng đế và trưởng công chúa, tiến công về phía nam, thế không thể cản. Chiêu Thái tử mười chín tuổi được tin sớm, vội vàng dẫn cả cung phi tần chạy về phía nam, đến giày cũng chưa kịp mang.
Hai thiếu nữ họ bị bỏ quên trong Thanh Tịnh Quan hẻo lánh, đến khi biết tin, Đại Minh cung đã rơi vào tay Lý gia và Lăng Vân gia.
Hai người ẩn náu trong Thanh Tịnh Quan, tránh được cuộc tàn sát ngày cung điện sụp đổ, nhưng không tránh được Lý Hoán phi ngựa xông vào, cùng với mối tình si mê cuồng dại của hắn dành cho Bảo An công chúa.
Mạng đầu tiên của Quần Thanh đã bỏ lại trong quan.
Quần Thanh càng nhớ rõ mồn một yêu hận thuở thiếu niên, những chuyện xảy ra cuối đời trước càng nghẹn trong tim, không thể hóa giải.
Điều có thể khẳng định là, Dương Phù là công chúa, còn nàng chỉ là thị nữ. Những nô tỳ chết vì công chúa rất nhiều, trong mắt quý chủ, đó là điều đương nhiên, Quần Thanh chẳng có gì đặc biệt.
Bảo An công chúa nói nàng đặc biệt, là vì công chúa như một dây leo, cần nương tựa vào một người, người đó trước kia là nàng, thời thế đổi thay, cũng có thể trở thành Lý Hoán mạnh mẽ hơn.