Chương 26: Còn có một việc cấp bách phải làm

Trong hộp là các lọ thuốc và độc hoàn mà nàng mang ra từ ngôi nhà trống không, còn có một túi thơm thêu. Trên túi thêu hình đầu dê, trên sừng dê treo bốn cái chuông nhỏ.

Quần Thanh tuổi Mùi, thuở nhỏ, Chu Anh may cho nàng món đồ chơi nhỏ này để trêu đùa. Túi thơm nắm chắc trong lòng bàn tay, lắc nhẹ, phát ra tiếng động quen thuộc, nàng mới xác định: nàng thật sự đã trở về năm Thánh Lâm nguyên niên.

Năm ấy, Thần Minh đế lý phong soán vị đăng cơ, định quốc hiệu là Đại Thần. Nguyên bản Chiêu Thái tử Sở quốc không địch nổi đại quân Lý gia, chạy đến Hoài An, dưới sự giúp đỡ của các bộ hạ cũ và đại thần tùy hành, chiếm cứ chín châu phương Nam, lập "Nam Sở quốc", Nam Bắc giằng co.

*Ly phong soán vị: Chỉ tình trạng xã hội khi các chuẩn mực, lễ nghĩa bị phá vỡ dẫn đến sự rối loạn, khiến quyền lực bị chiếm đoạt và người lên ngôi không phải là người có quyền hợp pháp hay đạo đức chính đáng.

Năm ấy, tân triều vừa lập, việc nhiều vô kể, trưởng tử và tam tử của Thần Minh đế –— Thái tử và Yến Vương bận rộn việc triều chính, chưa bắt đầu cốt nhục tương tàn.

Dương Phù chưa gả cho Thái tử.

Nàng vẫn là một mật thám mới vào cung, chưa mai phục bên cạnh Dương Phù.

Năm ấy, Chiêu Thái tử Nam Sở dùng hết thảy mật thám còn ở lại Trường An, không tiếc sức phá hoại Đại Thần, ấp ủ giấc mộng có ngày diệt Thần phục quốc, gϊếŧ trở về Trường An.

Nghĩ đến đây, Quần Thanh nín thở, mở túi thơm, lấy độc hoàn "Tương Tư Dẫn" cất vào hộp, rồi vội đeo túi thơm rỗng sát người.

Kiếp trước, nàng đã chĩa mũi nhọn ra ngoài, vì Chiêu Thái tử và Bảo An công chúa không đáng mà dâng hiến tất cả, kết quả dĩ nhiên là không đáng. Nàng không tìm được tung tích của mẫu thân, mãi đến khi chết mới biết hối hận tiếc nuối bao nhiêu.

Có cơ hội sống lại một đời, nàng nhất định phải tìm cách tìm được mẫu thân, sống vì chính mình.

Dưới đáy hộp là một quyển sổ tay.

Khi nhận ra đó là tài liệu ghi chép về Lục Hoa Đình, Quần Thanh lập tức ném nó vào lò lửa.

Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng từng trang giấy, ánh sáng cam hắt lên khuôn mặt nóng bừng của nàng.

Quần Thanh ôm gối ngồi bệt trên sàn, như thể lại cảm nhận được cơn đau mơ hồ từ vết thương, trong đầu hiện lên cảnh đấu trí căng thẳng với Lục Hoa Đình, mái tóc mai lạ lẫm thấm đẫm mồ hôi.

Điều kỳ lạ là, sau khi trải qua sự phản bội của Công chúa Bảo An và mối hận thù sâu sắc kéo dài nhiều năm với Lục Hoa Đình, thì giờ đây, cùng với sự sụp đổ của lập trường vững chắc bấy lâu, những oán hận ấy lại dần tan biến như mây khói.

Hắn chỉ làm tròn bổn phận của một mưu thần.

Nhưng người này quả thực hiếm có, khó đối phó và đáng sợ.

Đã không phục quốc nữa, đời này đừng trêu chọc người này. Tránh hắn mà sống, cuộc đời sẽ bớt đi một nửa nguy hiểm và tra tấn.

Đã quyết tâm rồi, còn một việc cấp bách phải làm.

Quần Thanh cầm thuốc trị thương, lại từ dưới thúng tre lấy ra chìa khóa, mở cửa Bắc Thương khố, cẩn thận chui vào bên trong.

Quần Thanh biết chút tính toán, có thể không cần giấy bút vẫn nhớ rõ số lượng gấm vóc, được Chương nương tử sủng ái, được chỉ định trông coi Bắc Thương khố. Gian phòng của nàng vốn là chỗ ở của quản kho Bắc Thương khố, chính vì thế, mới có cơ hội ở một mình một phòng.

Quần Thanh cúi người đi giữa đống vải vóc xếp cao, đi đến một chỗ, dời đống vải màu lam, gõ nhẹ xuống đất bốn cái, rồi vất vả đẩy viên gạch bí mật.

Bên dưới đó, một nam nhân mặc quan phục màu thanh nhạt, vạt áo dính máu đang nằm phục.