Chương 17: Chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi

Cánh cửa đồng nặng nề chợt mở ra, hai ám vệ áp giải Lương công công vào, Lương công công thấy vẻ mặt Lục Hoa Đình, liền ngừng giãy giụa.

"Ngươi cho Quần Tư tịch uống rượu độc?" Lục Hoa Đình hỏi.

Lương công công mồ hôi đầm đìa, quỳ xuống khấu đầu: "Nô tài có tội, nô tài vâng mật lệnh của Yến Vương điện hạ, phải độc sát Quần Ti tịch trước khi ngài tra khảo, mọi tội trạng do một mình nàng ta gánh chịu, cũng chỉ dừng lại ở một mình nàng ta, không cần tra xét, xin chớ liên lụy!"

Chớ liên lụy gì, chỉ là không muốn liên lụy đến Dương Phù mà thôi.

Lục Hoa Đình mặt không biểu cảm đùa nghịch chiếc quạt, chẳng biết đang nghĩ gì, hồi lâu mới khẽ cười: "Ngươi tạ tội với ta có ích gì, đi tạ tội với Quần Ti tịch đi."

Lương công công há miệng, một lúc sau, quay người đối với thi thể Quần Thanh mà dập đầu: "Quần Ti tịch, nô tài có lỗi với ngài, có lỗi với ngài! Nô tài có lỗi với ngài..."

"Lôi ra ngoài đánh chết." Lục Hoa Đình nói.

Sắc mặt Lương công công lập tức thay đổi, lớn tiếng cầu xin tha mạng, Lục Hoa Đình cười: "Tha cho ngươi? Được thôi, Quần Ti tịch nói tha thứ cho ngươi, ta sẽ tha."

Lương công công nhìn thi thể không còn nói được trong vũng máu, còn gì nữa mà không hiểu, phá lên chửi bới: "Lục Hoa Đình, ngươi dám gϊếŧ lão nô! Lão nô là nội thị hoàng gia, một kẻ ngũ phẩm ngươi cũng dám, ngươi cũng xứng! Phì, giặc cỏ, lão nô hầu hạ Yến Vương điện hạ từ nhỏ, Yến Vương điện hạ quyết không tha cho ngươi! Yến Vương điện hạ sẽ trị tội ngươi! Lục Hoa Đình ngươi không được chết yên lành..."

Bốn góc ám môn đều đã mở, mấy tên thị vệ đứng xung quanh, đều ngần ngừ nhìn về phía Lục Hoa Đình.

Nội thị quả thật không phải hạng mưu thần có thể đánh chết.

Lục Hoa Đình đã vén vạt áo ngồi xuống đất, chỉnh trang y phục, nắm cổ áo Quần Thanh kéo nàng dậy, dựa vào lòng mình, tay trái cầm khăn lụa, lau vết máu trên mặt nàng.

Vết máu trên môi Quần Thanh đã nhuốm quá sâu, lau không sạch, trên búi tóc có một cây trâm, cứ chọc vào xương quai xanh Lục Hoa Đình.

Lục Hoa Đình lấy trâm ném xuống đất, lại thêm một cái chọc vào cánh tay hắn, hắn đổi tư thế mấy lần, dường như không chịu nổi, chợt nói: "Đi mang quan tài của ta đến."

Hai tên ám vệ đều kinh ngạc. Lục Hoa Đình từ nhỏ thân thể yếu đuối, nghe nói thuở nhỏ từng rút được quẻ đoản mệnh trong chùa, vì thế đã sớm chuẩn bị quan tài, đặt ngay trong nhà bên cạnh chỗ ở, phòng khi bất trắc xảy ra.

Quan tài ấy cũng được chế tác tinh xảo, trên có phù điêu hoa sen, nghe nói là lễ vật gặp mặt của Tăng Già pháp sư danh tiếng tặng cho hắn, rất là quý giá, không ngờ lại nhường cho một thi thể khác.

Lục Hoa Đình thành thục chỉnh đốn quan phục của Quần Thanh, làm cho ngay ngắn, khi ngón tay chạm đến vết thương cũ nơi bụng dưới, liền tránh qua. Ngón tay chợt khựng lại, phía trên lại có một vết thương bởi dao, hắn sờ thấy một vết sẹo như con rết nơi ngực nàng.

Nữ tử này thương tích quá nhiều, như bình sứ vỡ rồi được vá víu lung tung.

Lục Hoa Đình mang tâm nghi hoặc, vén tóc Quần Thanh lên, lật sau tai, sắc mặt biến đổi. Ngày thường hắn thu thập thi thể, thường lấy ngọn cỏ chấm chu sa, điểm một nốt đỏ ở chỗ khuất sau tai để đánh dấu.

Giờ hắn chưa điểm, mà sau tai Quần Thanh, đã có một vết đan cũ xưa.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có thứ gì đó sâu trong l*иg ngực mình như bị xé toạc, trào lên mãnh liệt. Ngay sau đó, hắn phun ra một ngụm máu tanh, rồi tiếp tục ho ra máu không ngừng.

Lục Hoa Đình đưa tay lên, hai ngón vừa chạm vào cổ áo nàng đã chuyển thành màu xanh xám. Bốn tên ám vệ đều hoảng loạn, hắn chỉ cười lạnh. Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh Quần Thanh lúc loay hoay cởi khuy áo, dáng vẻ vụng về ấy khiến người ta khó quên, cùng với mùi hương thanh nhã khó tả thoảng ra từ y phục nàng.

Trong khuy áo giấu độc. Lúc đó, nàng đang bóp vỡ độc châu, hạ độc hắn...

Trong tay Quần Thanh, vẫn nắm chặt con búp bê gỗ đào ấy.