Lang quân bạch y mỉm cười, ánh mắt lướt qua vết bẩn trên y phục Quần Thanh, chỉ về phía sau vai: "Ngươi muốn thay y phục không? Mau đi đi, Đông môn đã khóa, Tây môn còn mở, ra cửa bên đó."
Quần Thanh lòng mang cảm kích đối với hắn, thi lễ một cái liền vội vã rời đi, ánh mắt thoáng thấy hắn cũng đáp lễ.
Đã đi rồi, người kia lại nhẹ nhàng gọi nàng từ phía sau: "Nương tử——"
Quần Thanh ngoảnh đầu, hắn xòe năm ngón tay, như bắt bóng thuận tay chụp lấy chiếc đèn l*иg đặt ở góc bàn, ném vào lòng nàng: "Bên ngoài tuyết lớn trời tối, cầm chiếc đèn này về đi."
Đêm ấy tuyết bay phấp phới, trên cung đạo tích tụ một lớp tuyết dày như chăn.
Quần Thanh bước sâu bước nông trên tuyết, chợt phát hiện chiếc đèn l*иg vị lang quân bạch y đưa cho nàng đã được cải tiến.
Đèn này nến treo ở chính giữa, bất kể xoay hướng thế nào, nến bên trong vẫn đứng thẳng vững vàng, ngọn lửa to và ổn định, không bị gió tuyết quấy nhiễu, quả nhiên soi đường đi và tuyết rơi đều hết sức sáng rõ.
Nàng mang đèn l*иg về đến chỗ ở, đặt lên tủ của nàng, trên bình phong in rõ bóng hình nàng chậm rãi thay y phục.
Ở kế bên nàng là một nữ quan chưởng tán bát phẩm, thấy nàng không chịu được rượu, khuyên nàng nghỉ ngơi, Quần Thanh nói: "Ta nằm một lát rồi về, nửa canh giờ sau ngươi đến gọi ta."
Chưởng tán an bài xong xuôi cho nàng, lại giúp nàng đóng cửa cẩn thận.
Đợi chưởng tán đi rồi, Quần Thanh gượng dậy, lặng lẽ vấn tóc, thay y phục cung nữ, trèo qua cửa sổ, lần theo đường tắt ẩn khuất trong cung thành, lẻn về thiên điện bên cạnh Hàm Nguyên điện.
Trong thiên điện, dạ yến vui nhộn vẫn đang tiếp diễn. Đông thiên điện có sẵn thường phục và cung nữ, dự phòng cho những vị quý nhân say rượu cần thay y phục, giải rượu.
Khi nãy tại yến tiệc, Quần Thanh thấy Vệ Thượng thư say mềm, được hai người dìu về thiên điện. Người vừa bước đi, nàng liền tìm cớ rời đi, rồi như bóng với hình theo sau.
Vệ Thượng thư xưa từng là Trung lang tướng Sở quốc, khi nước mất, việc tuẫn tiết của quần thần là do ông ta khởi xướng. Chẳng biết Lục Hoa Đình đã thuyết phục ra sao, hay Vệ Phong vốn là kẻ đại gian như người trung thành, mắt thấy đại thế Sở quốc đã mất, bèn đem theo quân cơ bí yếu các cung đầu hàng Yến Vương, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã được phong làm Thượng thư.
Hạng người này khiến Chiêu Thái tử căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhiệm vụ Nam Sở ám sát được trao vào tay Quần Thanh.
Vệ Thượng thư nằm ngửa trên ghế, tiếng ngáy vang dậy. Khi Quần Thanh định tiến gần, mới phát hiện trong góc còn có hai cung nữ giả cùng lúc ra tay, chợt cảm thấy điềm chẳng lành.
Chính lần này, nàng đã trúng kế.
Vệ Thượng thư đang giải rượu trên ghế mây kia là một thủ hạ giỏi dịch dung của Yến Vương giả trang, hắn nhảy lên một cái, dùng chủy thủ lấy mạng mấy cung nữ giả kia, bên ngoài lại có vài chục tử sĩ mang binh khí xông vào, vây thiên điện chặt như thùng sắt.
Lưỡi đao có móc ngược, khi xé rách thịt da, cơn đau như xé người làm đôi, Quần Thanh trước đập vào tường, sau ngã giữa đám thi thể, tay chân đẫm mồ hôi lạnh, máu nóng phun như suối, cùng với nó là hơi ấm trong cơ thể cũng dần tản đi.
May mà khi vào cửa nàng đã bôi thuốc vòng lên cột đèn, bọn tử sĩ để tránh thích khách lọt ra ngoài, đã đóng chặt cửa ngõ, khi ngọn lửa lan đến chỗ đó, ánh lửa chợt loé, khói trong phòng dâng đầy, khiến một số người ngất đi, Quần Thanh bò dưới đất, nhai nát miếng sâm dự phòng, mới có chút sức lực, nàng lấy y phục quấn vài vòng ấn chặt vết thương, chậm rãi lùi lại chui vào địa đạo dưới thiên điện.