Chương 10: Chúng ta không phải lần đầu gặp nhau

Trong im lặng, đột nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ, như có vật gì đó từ từ tróc vỏ. Quần Thanh ngưng thần lắng nghe, sau tiếng động nhỏ này, Quần Thanh ngửi thấy mùi chua thoang thoảng tỏa ra trong không khí.

Bóng người sau rèm cụp mắt xuống, tay cầm thứ gì đó.

Quýt, hắn đang bóc quýt.

Quần Thanh không thể tin nổi.

Lục Hoa Đình nhàn nhã bóc quýt, khi có khi không, chẳng mấy chốc, khắp gian phòng thoang thoảng hương quýt thơm ngát.

Bỗng nhiên, một tiếng rêи ɾỉ đau đớn vọng ra, Quần Thanh nhìn về phía cửa sổ tối đen, âm thanh quả nhiên phát ra từ đó, phía sau cửa sổ quả thật có một mật thất! Chớp mắt lại vọng ra những tiếng rên nghẹn ngào, như thể đau đớn tột cùng, còn có tiếng xô đẩy hỗn loạn. Quần Thanh nhận ra, đó là tiếng của Tô Nhuận.

"Việc đầu độc Yến Vương điện hạ đều do một mình ta làm, không liên quan đến Thái tử phi hay người khác." Không đợi tiếng kêu thảm thiết thứ ba vang lên, Quần Thanh nói: "Tô tiến sĩ mắc chứng hen suyễn, nếu không muốn hại mạng hắn, mau truyền ngự y đến chẩn trị cho hắn!"

Trong trướng, Lục Hoa Đình chậm rãi ngừng tay, đặt quả quýt lên bàn, dường như tiếc nuối vì nàng đã thất bại nhanh chóng và thốt ra một câu ngu xuẩn như vậy.

Tuy nhiên, nhìn qua ánh sáng mờ ảo, tư thế quỳ của Quần Thanh vẫn không suy suyển. Trong nội cung, hiếm thấy người quỳ đến an tĩnh tự phụ như thế, lưng thẳng tựa thước đo, hai tay buông thõng, như một con hạc gãy cánh trong phản quang.

Người trong trướng, tựa hồ đang xoay đầu xem xét nàng.

Gió từ cửa sổ chạm trổ thổi qua gáy ướt đẫm mồ hôi của Quần Thanh, lại lướt qua má nàng, thổi về phía đài đá, không ngừng cuốn bay màn trướng.

Nàng nhân cơ hội nhìn lén lên trên, chẳng thấy quan phục, cũng chẳng thấy bố y (áo vải thô), chỉ thấy tơ lụa đen trắng rủ xuống, đầu gối gác quạt xếp, lưng đeo dải lụa, là phục sức phô trương phong nhã của các lang quân Trường An khi yến hội đàm luận.

Màn trướng lại phồng lên, bị một bàn tay trắng lạnh chụp lấy, kéo một cái liền rũ xuống đất, từ trên xuống dưới lộ ra một gương mặt tuấn nhã tuyệt trần, đôi mắt hất lên ánh sắc bén: "Đẩy ta đi, hóa ra là để sai Thái tử phi đi đầu độc Yến Vương sao?"

Hắn khẽ giơ ngón tay, một trong những cánh cửa ngầm lập tức mở ra. Thấy sắc mặt Quần Thanh không hề hoảng loạn, nghi ngờ câu nói ngu xuẩn vừa rồi là cố ý thốt ra, thực hư khó đoán, Lục Hoa Đình lại búng tay.

Cửa ngầm đóng lại.

"Là thực sự có chuyện này, hay là Ti Tịch lại đang lừa gạt?" Lục Hoa Đình chậm rãi hỏi.

Quần Thanh chết trân tại chỗ, trong khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ đối phương, trong đầu có một thoáng trống rỗng.

Nhưng nàng nhanh chóng cụp mắt xuống: "Lục Trưởng sử tin tưởng, thì đúng là có chuyện này. Ngài không tin, ta cũng hết cách."

Lục Hoa Đình không nghe nàng nói, dường như quen với việc tự mình xác minh, xoay mặt sang một bên, từ cửa ngầm có một ám vệ mặc nhuyễn giáp tiến vào, ghé tai hắn báo: "Thái y... đã chẩn bệnh... điện hạ vô sự..."

"Hiện giờ quả thật vô sự. Độc này phát tác chậm, mười ngày sau bắt đầu đau nhức hai đầu gối, khó chịu khi trời mưa; một năm sau tinh lực suy kiệt, đau đầu triền miên. Nếu nóng giận quá mức, sẽ ngã xuống co giật, có nguy hiểm tính mạng." Giọng nói trong trẻo của Quần Thanh cất cao át đi tiếng của ám vệ,

"Yến Vương điện hạ nổi tiếng về tài kỵ xạ và công lao hiển hách. Nhưng nếu sau này chỉ có thể lê lết thân tàn, làm sao có thể gánh vác những trọng trách của quốc quân? Đến lúc đó, chỉ còn cách mời Đông Cung trở về, mọi mưu đồ mấy năm qua của Trưởng sử đều trở thành công cốc hết!"

Nụ cười trên mặt Lục Hoa Đình chợt tắt, tên ám vệ quan sát sắc mặt hắn, đã sớm lẩn mất.